Trước khi bệnh tôi trở nặng, hắn từng nhiều lần xuất hiện ở nhà tôi.
Cố gắng đưa tôi rời đi khỏi mẹ.
Thậm chí từng từ trong góc tối hiện ra, râu ria xồm xoàm, người bẩn thỉu, nắm c.h.ặ. t t.a. y tôi:
"Vũ Tịch… Là ba đây… Ba sẽ đưa con rời khỏi nơi này, sống cuộc đời tử tế."
Và giờ đây, trước mặt bao nhiêu cảnh sát hắn vẫn ôm tôi thật chặt phấn khởi nói:
"Yên tâm nhé, Vũ Tịch."
"Ba sẽ đưa con đi và chữa bệnh cho con thật tốt."
Khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào cảnh sát Giang — người đã thẩm vấn tôi suốt bấy lâu.
Khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười:
"Tôi thừa nhận — Em trai tôi, là do tôi giết."
Đây, là một phần trong kế hoạch của tôi và người đàn ông đó.
Và cũng là… kế hoạch của riêng tôi.
Đám cảnh sát bắt đầu tranh cãi gay gắt.
Một số người cho rằng, người đàn ông kia là người giám hộ cuối cùng của tôi, tôi nên được giao cho ông ta đưa đi điều trị.
Dĩ nhiên, mọi thủ tục…
Phải theo đúng quy trình.
Nhưng cũng có vài người khác phản đối, không đồng ý để tôi rời đi cùng ông ta.
Bởi vì…
Dù sao giữa tôi và người đàn ông đó đã nhiều năm không liên lạc, không có tình cảm gì.
Cho dù ông ta là người thân duy nhất còn lại trên đời của tôi, cũng không thể chứng minh rằng tôi sẽ an toàn khi đi cùng ông ta.
Còn tôi, chỉ lặng lẽ ngồi trong phòng thẩm vấn, chờ được chuyển sang trại tạm giam.
Cảnh sát Giang nói:
Dù tôi đã thừa nhận g.i.ế. c em trai nhưng vẫn còn một số điểm trong vụ án chưa rõ ràng.
Anh nói:
"Bộ phận giám định hiện trường đã kiểm tra kỹ,"
"Dù nhìn qua dấu chân có vẻ như chỉ có một người nhưng từ lực tác động lại cho thấy có đến hai người từng ở đó."
Đồng tử tôi khẽ co lại.
Tôi nhận ra sau khi bị tiêm thuốc đầu óc tôi tuy tỉnh táo hơn nhưng khả năng che giấu, ngụy trang… lại tệ đi nhiều.
Phương Vũ Tịch
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!