Trong màn đêm, chỉ có đốm sáng le lói từ đầu điếu thuốc của hắn là ánh sáng duy nhất tôi nhìn thấy khi bị đánh đập.
"Giết bà ta đi. Người đàn bà đã hành hạ mày suốt bao năm trời."
Nghe xong câu đó ngón tay tôi hơi run lên.
Nhưng rất nhanh, tôi gật đầu:
Được.
Dù sao thì…
Bà ta còn sống ngày nào, tôi cũng sớm muộn gì bị đẩy vào chỗ chết.
Từ lúc đó, tôi bắt đầu suy nghĩ:
Nếu phải g.i.ế. c mẹ mình thì sẽ có bao nhiêu cách để làm điều đó?
Đầu độc có lẽ là đơn giản nhất.
Nhưng thuốc độc rất dễ bị cảnh sát lần ra dấu vết.
Cuối cùng người ngồi tù… sẽ là tôi.
Tôi g.i.ế. c người không phải để hủy hoại nốt nửa đời còn lại của mình.
Tôi còn trẻ tôi còn muốn làm rất nhiều điều.
Ví dụ như…
Tìm một thành phố ven biển, chân trần đứng trên cát cả buổi chiều, để gió biển thổi tung mái tóc.
Người ta nói, chỉ cần được nhìn thấy biển, mọi nỗi buồn đều sẽ tan đi.
Tôi đã chuẩn bị kế hoạch xong xuôi.
Sau khi g.i.ế. c được bà ta xong tiến vào đại học.
Tôi sẽ dành dụm ít tiền rồi đi du lịch.
Đến một thành phố có biển.
Tôi cũng từng nghĩ đến việc đẩy bà ta ngã cầu thang.
Nhưng khả năng bà không c.h.ế. t ngay thì sao?
Lỡ bà báo công an hoặc tệ hơn là bán tôi đi làm vợ cho mấy lão già què quặt, bệnh tật.
Bà luôn nói muốn làm thế.
Cho đến hôm nay.
Em trai tôi chặn tôi trong phòng, còn kéo theo hai thằng bạn nó ở trường.
Nó cười toe toét, nhìn tôi như thể tôi là món hàng hóa nào đó:
"Chị à, chắc chị biết rồi nhỉ?"
"Chị không phải chị ruột của em đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!