Lúc đầu tôi tưởng đó là do bệnh chưa ổn định rằng mình đang hoang tưởng, đa nghi giống như bác sĩ từng nói.
Nhưng giờ thì tôi biết đó không phải bệnh.
Mà là sự thật.
Người đàn ông này… Đáng bị tôi căm hận đến tận xương tủy.
Và chính vì vậy tôi không còn sợ hãi nữa.
Thay vào đó tôi muốn tiếp tục ở cạnh ông ta.
Tôi muốn giả vờ ngoan ngoãn.
Tiếp tục chờ đợi… Để moi ra nhiều bí mật hơn nữa.
Những ngày tiếp theo, tôi tỏ ra ngoan ngoãn tuyệt đối.
Cứ như thể tôi đã mất hết hứng thú với thế giới này, mỗi ngày đều giống một cái xác không hồn, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.
Cha tôi thấy tôi không còn chống đối, liền tháo dây trói ra.
Dù gì cũng đang liên tục di chuyển trói mãi thế này cũng bất tiện.
Hơn nữa gã đàn ông mặt sẹo — chú Lưu — cũng nhắc:
"Con gái ông da dẻ trắng trẻo thế kia nếu đến nơi mà bị trầy xước, để lại sẹo thì làm sao mà bán được giá?"
Vậy nên từ đó hai tên khốn này thay phiên nhau giám sát tôi.
Ngay cả chuyện vệ sinh tôi cũng phải làm ngay ven đường dưới ánh mắt dõi theo của một trong hai gã.
…
Nhiều lần, tôi nhận ra ánh mắt của chú Lưu cực kỳ dâm ô khiến tôi thấy kinh tởm và bất an tột cùng.
Sau khoảng một tuần di chuyển, chúng tôi đến một khu vực nóng nực ở miền Nam.
Từ những mẩu đối thoại giữa họ tôi biết được:
Chúng sắp gặp được ông trùm buôn người lớn nhất ở miền Nam.
Tôi vì có gương mặt ưa nhìn lại từng học múa và còn rất trẻ rất
"có tiềm năng huấn luyện" .
Được xem như hàng cao cấp.
Có thể được đào tạo sau đó bán với giá cao cho khách hàng đặc biệt.
Tên trùm đó sẽ trả đủ tiền để cha tôi xóa sạch nợ nần.
Sau đó thì sao?
Tôi sẽ bị đào tạo bị uốn nắn theo yêu cầu rồi đưa sang người mua kế tiếp.
Tôi biết rõ trước khi gặp được tên trùm là cơ hội cuối cùng để tôi thoát thân.
Một khi rơi vào tay hắn tôi sẽ không còn đường nào để lui nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!