Chương 1: (Vô Đề)

Lúc động đất xảy ra, tôi bị mẹ khóa trái trong phòng ngủ.

Tôi gào khóc, giãy giụa đến rách họng.

Còn bà, ở ngoài kéo tay em trai tôi, cuống quýt dặn dò:

"Cầm chắc sổ tiết kiệm và máy chơi game của con!"

Trong mắt bà, mạng tôi còn không bằng cái máy chơi game và đống tiền kia.

Động đất không làm sập nhà.

Nhưng hình ảnh mẹ tôi trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đổ.

Bình thường bà thiên vị em trai, tôi quen rồi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ bà thật sự... muốn tôi chết.

Giữa những đợt rung lắc dữ dội, tôi ôm gối, chui dưới gầm giường.

Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi theo từng giây.

Trong đầu tôi chỉ toàn hiện lên những tháng năm bị bà đánh đập, chửi rủa.

Cây chổi lau nhà dựng ở góc tường đó, không phải để lau nhà đâu.

Tôi biết rất rõ cảm giác nó quật vào người.

Từng cú như xuyên cả da thịt, đánh sâu vào tận nội tạng.

Trong nhà, mỗi phòng đều có sẵn một cái cán chổi.

Để bà có thể tiện tay đánh tôi bất cứ lúc nào, khỏi phải chạy đi lấy.

Sáng nào cũng vậy, năm giờ tôi phải dậy.

Chuẩn bị bữa sáng, giặt quần áo.

Mùa đông, không được đun nước nóng.

Vì tốn điện.

Tay tôi ngâm trong nước lạnh đến nứt toác, m.á. u loang ra lẫn với bọt xà phòng.

Nếu tôi mà không thay nước kịp, để dính vào quần áo của em trai.

Hậu quả... không dám tưởng tượng.

Em trai nói gì cũng là thánh chỉ.

Tôi không được phép cãi lại, dù nó chẳng khác gì một đứa khốn nạn.

Hôm qua nó còn muốn vén váy tôi lên cho bạn nó xem.

Từ sau khi tôi tròn mười sáu tuổi nên không còn là

"lao động vị thành niên" theo pháp luật nữa.

Mỗi cuối tuần, tôi đều phải ra chợ gần nhà làm thuê.

Tiền kiếm được — phải nộp hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!