Mùi thức ăn vừa hay có thể cứu thoát cậu lúc này.
Khi nãy cậu mua về một ít hải sản và mì, thức ăn vẫn còn nóng. Từ sáng đến giờ cũng chưa được ăn gì, Chu Từ cầm lấy một tô mì, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mực chiên rau hẹ, sò hấp trứng, tôm sông chiên, người phương Bắc nhìn cao lớn lại hơi thô kệt, nhưng khi nấu ăn thì không thể nào chê, từ màu sắc đến mùi vị đều phải xếp vào hàng tuyệt vời.
Khổng Tây Khai ở một bên bóc vỏ tôm cho cô, bóc được một con liền bỏ vào chén của cô. Cứ thế, cô ăn một con, cậu lại bóc một con.
Chờ Chu Từ ăn xong, cậu mới bắt đầu cầm đũa ăn, chậm rãi nhai, cô cũng học cách bóc vỏ tôm, cô bóc cũng không tệ. Lúc bóc xong, cô dừng lại, mút lấy mấy ngón tay. Khổng Tây Khai bên cạnh bỗng cảm thấy cơm hôm nay nuốt thật khó trôi, tiết trời lại thật nóng.
Cuối cùng cũng được ăn no mặc ấm, Tây Khai thu dọn thức ăn thừa, Chu Từ chui vào trong chăn ngủ.
Không rõ ngủ đến mấy giờ, bên ngoài trời vẫn còn sáng, Khổng Tây Khai bên cạnh cũng đang ngủ, hàng mi cong cong, miệng hơi hé ra, tựa như một đứa trẻ.
Chu Từ nằm bên cạnh nhìn cậu một lúc, thấy cậu cũng không hề tỉnh dậy. Cô liền mặc quần áo ra ngoài mua cho cậu một chiếc bánh sinh nhật.
Liên tiếp hỏi vài cửa hàng nhưng họ đều nói phải đặt trước, vì vậy cô đành phải chạy đến một quán cà phê gói hai chiếc bánh sô cô la. Trở về sớm sợ Khổng Tây Khai còn chưa tỉnh nên cô dạo hai vòng trên phố rồi mới trở về.
Sau khi ngửi thấy mùi đặc trưng của thành phố biển sau cơn mưa, cô mua một hộp dâu tây. Lúc này mặt trời đang dần xuống núi, đoán rằng Tây Khai đã tỉnh.
Ai ngờ khi cô trở về, cậu vẫn chưa thức dậy.
Chu Từ lấy tay véo mũi, cậu cau mày dùng tay che đầu, tiếp tục giấc mộng dang dở.
Không còn cách nào khác, lúc này cô đành gọi to tên đứa trẻ to xác đang gặp khó khăn khi thức giấc kia. Đột nhiên cậu bất thình lình vùng dậy trên giường, hai tay che mặt.
Mấy giờ rồi?
Giọng nói vừa tỉnh ngủ khàn khàn, trầm thấp.
"Hơn sáu giờ, trời tối rồi."
Cậu vừa mới đi đâu?
"Sao cậu biết? Không phải cậu vẫn đang ngủ sao?"
Cô ngạc nhiên.
Cậu chỉ tay vào bộ quần áo của cô.
Chu Từ lấy ra hai chiếc bánh ngọt.
"Tớ định mua cho cậu một chiếc bánh sinh nhật, nhưng họ bảo phải đặt trước nên tớ đành mua hai cái này."
"Sinh nhật vui vẻ, Khổng Tây Khai."
Cậu ngẩn người, như thể còn chưa tỉnh ngủ.
Mau ước đi.
Cậu nghe lời nhắm mắt lại.
Cám ơn cậu, Chu Từ.
Cậu nhìn cô cười, mắt cũng chưa từng đổi hướng, vẫn luôn nhìn vào ánh mắt cô, trong ánh mắt ấy có hình ảnh của chính cậu.
Sau khi dọn dẹp, hai người ra ngoài ăn cơm, rồi tản bộ trên bờ biển. Gió biển đầu xuân không kiêng nể bất kỳ ai, Chu Từ chưa đi được mấy bước đã phải từ bỏ mà trở về phòng.
Lúc mở cửa phòng, một tấm quảng cáo có hình một cô gái lướt qua tầm mắt cô. Trời ạ, ngực cô ấy rất đẹp, bàn tay còn đang tự mình xoa nắn, quả là làm người xem đỏ mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!