"Cậu cần bao lâu nữa vậy? Phim sắp chiếu rồi!"
"Vừa dừng xe, lập tức đến."
Ban đầu cô nói cậu đừng chọn suất lúc 6 giờ, cậu còn nói rằng sẽ đến đài truyền hình đón cô. Cô chỉ cần làm một việc là đợi cậu đến đón.
Chu Từ?
Đột nhiên có ai đó gọi cô lại.
"A, học trưởng, sao anh lại ở đây ?"
"Cùng đồng nghiệp đến xem phim, em đi một mình sao?"
Cô lắc đầu:
"Không, em đang chờ bạn trai."
Anh...
Mùi hương quen thuộc mùi đến gần, cảm giác trên vai có thêm một bàn tay.
"Anh đi trước đây, đồng nghiệp vẫn đang đợi, hẹn gặp lại."
Nói xong, anh vội vã rời đi.
Ai vậy? Hắn cau mày.
Một vị học trưởng.
Cô có chút chột dạ, bèn thúc giục cậu đi nhanh một chút.
Sau khi xem xong, Chu Từ cùng Tây Khai huyên thuyên về bộ phim vừa xem, rõ ràng cậu không hề tập trung.
"Cậu có nghe tớ nói không?"
"Gì cơ? À, có nghe thấy, cậu nói nhân vật đó nên đổi thành một nam diễn viên."
... Cô bị cậu nói trúng, đành ngậm ngùi như đấm phải bông.
"Vậy rốt cuộc câu bị sao vậy?"
Không có gì.
Cậu đáp qua loa, mớ khóa xe, đèn nhấp nháy hai lần, cậu ngồi vào ghế lái."
Thật ra, cô ấy biết Tây Khai gặp phải vấn đề gì. Không phải là cô không muốn giải thích rõ ràng, nhưng cô vẫn chưa tìm ra cách để nói.
Cô và Chương Duyên Tư gặp nhau khi thi tuyển sinh Cao học. Anh ấy là sinh viên năm cuối, đã cho cô ấy rất nhiều tài liệu và lời khuyên. Sau khi thi qua, cô đặc biệt mời anh ấy đến ăn tối để cảm ơn.
Chương Duyên Tư không phải là dạng người vừa bắt đầu đã tới tấp theo đuổi, nhưng là mẫu người ngày ngày mua bữa tối cho cô, in tài liệu giúp và đưa cô đi cùng khi thực hiện dự án. Chu Từ không phải kẻ ngốc. Cô biết được anh ấy thích cô thì liền khéo léo từ chối.
Họ chân chính ở bên nhau vào một lần khi cô giúp giảng viên đến công ty để lấy dữ liệu. Sau khi ngồi trong công ty đó một buổi chiều, chẳng có ai để ý đến cô, hỏi hỏi vài người thì họ lại đang bận, cô lại tiếp túc đợi.
Đợi đến lúc thực sự không còn cách nào bèn gọi cho giảng viên nọ, còn bị mắng:
"Cô lớn đến thế rồi còn muốn tôi dạy cách giải quyết mấy vấn đề này sao?"
Không hay chính là, khi cô gọi lại người nọ trực tiếp tắt máy. Bên ngoài đang trải qua một trận mưa thật lớn. Cô đứng trước cửa tòa nhà không biết phải làm gì. Giờ nghỉ làm của công ty đã đến. Cô không biết đường về, cũng không có tiền mặt trong người và không biết làm thế nào để trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!