Chương 27: (Vô Đề)

Sau khi đến Canada, Khổng Tây Khai ngày càng trở nên bận rộn. Nếu cô gửi tin nhắn cho cậu vào đêm hôm trước thì đến sáng hôm sau mới nhận được cuộc gọi của cậu, giọng nói yếu ớt cho cô biết rằng cậu đã ở phòng thí nghiệm cả đêm qua.

Ngày nghỉ cũng rất bận rộn, Tây Khai từ Canada trở về cùng nhau trải qua Giáng sinh, sau đó bay về Bắc Kinh cùng gia đình. Cô không đành lòng để cậu tự mình bay đến Thượng Hải rồi lại chạy về Bắc Kinh, tiễn cậu ra sân bay.

Sau đó, cô tự mình đi tàu cao tốc trở về Thượng Hải, tàu vào đường hầm, nhìn cửa kính họa lại hình dáng chính mình, một mình như thế này cô chợt nghĩ đến câu Cô đơn chiếc bóng.

Khi còn học tiểu học, cô bạn bàn dưới lặng lẽ nói với cô rằng cô ấy không dám qua đường một mình, mà Chu Từ từ rất nhỏ đã có thể tự về nhà một mình…

Chẳng mấy chốc, đoàn tàu ra khỏi đường hầm chạy thẳng về phía nam.

Kỳ nghỉ hè năm thứ hai, cô đã thị thực giấy tờ đi Canada đến ba lần. Cô vốn muốn lấy lý do đi tìm Cao Hân để gạt mẹ.

Chẳng ngờ, mẹ cô đã sớm biết cô muốn đi tìm bạn trai của mình, trước khi rời đi còn đưa cho cô một chiếc thẻ đã được chuyển tiền, bảo cô chú ý an toàn, cũng đừng luyến tiếc khoản tiền đó.

Ngày đi Canada, Chu Từ đã không nói với Tây Khai vì muốn làm cậu ngạc nhiên. Sau khi làm thủ tục hải quan, cô cầm địa chỉ, hỏi nhân viên dịch vụ sân bay làm thế nào để đến đó bằng ô tô.

Sau một ngày dài, không ai hiểu những gì cô đang nói, hỏi một vài người dân địa phương và khách du lịch cũng không biết làm thế nào để đến đó, cuối cùng đành phải gọi cậu cầu cứu.

Khi Khổng Tây Khai tìm thấy cô, cô đang ngồi trên ghế chờ ở sân bay như chú cún đi lạc đang chờ được nhận nuôi.

Cô ôm lấy cậu, ngửi thấy mùi rượu trên người cậu.

"Sao cậu lại uống rượu?"

"Ừ, phòng thí nghiệm tổ chức liên hoan nên có uống vài ngụm."

Cậu thấy mái tóc xõa tới vai và chóp mũi đỏ ửng của cô.

Khổng Tây Khai đưa cô về căn hộ, cậu nói với cô rằng bên trong có chút bừa bộn.

Vừa lúc Chu Từ nhìn thấy. Trên bàn, trà ngày hôm qua vẫn chưa dọn, rất nhiều sách chuyên ngành chất thành chồng cao ngất, ghế sofa trở thành một nơi chôn cất quần áo, thực ra phạm vi chiến trường vẫn còn có thể chấp nhận được.

Tây Khai nói cho cô biết bởi vì Chu Từ có tính sạch sẽ, nhưng hôm nay cô mệt đến nỗi không còn năng lượng để dọn dẹp. Qua loa rửa mặt một chút rồi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy đã là giờ trưa ngày hôm sau, đoán chừng cậu đã đến lớp, một mảnh giấy

"Có bánh mì và sữa ở đây" được dán trên tủ lạnh.

Lấy bánh mì ra khỏi tủ lạnh, ăn tại chỗ rồi bắt đầu giúp cậu dọn phòng và giặt quần áo. Thật ra cũng không có gì quá lộn xộn. Sau nửa giờ, cô nằm trên ghế sofa vì chẳng có gì để làm.

Vừa lúc cậu gọi điện thoại, hỏi cô đã tỉnh dậy chưa.

"Cậu muốn ăn cái gì? Tớ đang trên đường trở về."

Cô suy nghĩ hồi lâu:

"Hay để tớ làm cơm cho cậu, đợi lát nữa sẽ đi siêu thị."

"Cậu biết nấu ăn sao?"

"Cậu vậy mà không biết tớ biết nấu ăn sao!"

"Trước đây cậu cũng đâu có nói với tớ."

"Trước kia không có cơ hội nấu!"

Vào siêu thị, Chu Từ trở thành một người mù trong thời đại mới, mặc dù đã vượt qua tất cả các kỳ thi, nhưng mọi thứ ở đây cô một cái cũng không hiểu.

Khổng Tây Khai đảm nhiệm nhiệm vụ cao cả, phiên dịch cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!