Mùa đông ở Thượng Hải lạnh và ẩm ướt, Triêu Triết Vũ không muốn bất chấp cái lạnh mà đến thư viện nữa, cô nàng quyết tâm trốn trong phòng căn phòng ấm áp mà ngủ.
Sau khi hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng, Trần Duyệt và Thái Tuyết trở về nhà vào tối hôm đó. Trong phòng chỉ còn lại cô và Triết Vũ.
"Cậu thi xong rồi sao?"
Tây Khai gọi khi cô đang sắp xếp hành lý. Hai tuần vừa rồi, họ gần như mất liên lạc. Cậu đã thi xong từ hai ngày trước, nhưng vẫn không dám gọi cho cô.
"Xong rồi, tớ đang thu xếp hành lý."
"Ngày mai mấy giờ cậu đến? Có muốn tớ đi đón không?"
"Được, khoảng hai giờ chiều."
"Ngày mai nhớ mặc ấm một chút, Bắc Kinh tuyết đang rơi."
Sau lại hàn huyên thêm vài câu rồi tắt máy. Đồng hồ đã điểm hơn tám giờ. Cô ngẩng đầu lên, liền thấy Triết Vũ nhìn cô chằm chằm.
"Tớ xin lỗi, làm phiền đến cậu rồi. Lần sau tớ sẽ ra bên ngoài nghe điện thoại, chỉ tại tớ nhất thời quên mất."
Cô ấy không để ý đến cô, nhưng lại thở dài, Chu Từ có chút xấu hổ. May mắn thay, ngày mai cô đi rồi, nếu không chắc sẽ là những ngày dài đen tối mất.
Ngay khi đón lấy những cơn gió đầu tiên của phương Bắc, cô thấy cậu mặc một chiếc áo khoác màu đen, lúm đồng tiền cũng hiện ra trên khuôn mặt điển trai kia.
Cậu không lạnh sao?
Cậu bảo cô mặc thêm quần áo, nhưng chính mình lại mặc quá ít.
"Tớ lái xe nên không lạnh lắm." Cậu lắc lắc chìa khóa xe trong tay.
Cậu đưa cô đến một chiếc Cayenne màu đen. Nội thất của chiếc xe nhìn khá mới. Cậu bật điều hòa, từng làn gió ấm thổi qua ô nhỏ.
"Cậu thường lái xe đến trường sao?"
Cô cởi áo khoác len bên ngoài ra, đó là một chiếc áo len mỏng màu đen.
Không hẳn.
Cậu không trả lời câu hỏi của cô một cách nghiêm túc, ánh mắt đặt vào chiếc áo len màu đen của cô. Chiếc áo họa nên dáng người của cô, mảnh khảnh với chiếc cổ thon dài.
Này...
Cô nhận thấy điểm đến của ánh mắt cậu bèn gọi.
"Tối nay cậu có về nhà không?"
"Hỏi thừa, mẹ biết hôm nay tớ sẽ đến Bắc Kinh đấy."
Haiz... Cậu bĩu môi,
"Vậy hôn tớ nhanh nào, nếu không chỉ sợ sẽ gặp tai nạn xe đấy."
Cô cười với cậu, bộ dáng hết sức lưu manh. Nhẹ nhàng cắn môi dưới của cậu.
Ngày hôm sau Tây Khai đến bữa tiệc của một người bạn cùng lớp, cô cũng hẹn gặp Đường Hiểu Thiên.
Hẹn ở một nhà hàng lẩu, không khí nóng tỏa ra từ những chiếc bếp, gọi hai lon cola lạnh, cho thịt cừu đỏ tươi vào nồi. Sau hơn mười giây, lập tức gắp bỏ vào miệng, thời điểm đó, dạ dày và tâm hồn quả thực được thỏa mãn đến tận cùng.
"Tớ có một người bạn chung phòng rất kỳ lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!