Ngày hôm sau, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Khổng Tây Khai.
Vốn nghĩ cậu ấy gọi tới tìm Cao Hân.
Chu Từ, chào cậu.
Giọng cậu làm cô nghĩ đến rượu đào, nghĩ đến mùa hè và thứ thức uống chua chua ngọt ngọt kia, lại nghĩ đến những cơn gió mát rười rượi mỗi đêm hè.
"Cậu tìm Cao Hân sao? Em ấy đến nhà ông bà ngoại rồi, nếu cậu có việc, tớ có thể chuyển lời giúp."
"À, tớ không tìm cậu ấy, tớ tìm cậu."
"Tìm tớ? Tìm tớ làm gì?"
"Tìm cậu đi Thập Sát Hải* ngắm hoàng hôn."
Chú thích: Thập Sát Hải* (Shichahai) là một khu danh lam thắng cảnh lịch sử bao gồm ba hồ ở phía bắc trung tâm Bắc Kinh. Chúng nằm ở phía tây bắc của Tử Cấm Thành và phía hồ Bắc Hải (Beihai), Thập Sát Hải bao gồm ba hồ sau:
Tiền Hải (Qianhai), Tây Hải (Xihai) và Hậu Hải (Houhai).
Ngắm hoàng hôn? Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
"Đúng, quyết định như vậy nhé, mười phút nữa tớ đợi dưới nhà cậu."
Nói xong Khổng Tây Khai liền ngắt điện thoại.
Tầm bốn năm giờ chiều, những tia nắng cuối cùng vẫn chưa thực sự biến mất, không khí vẫn còn oi bức đến ngạt thở.
Khổng Tây Khai mặc một chiếc áo phông đen, quần jean rộng thùng thình, đạp một chiếc xe đạp sườn ngang, lao nhanh đến, dừng chính xác trước mặt cô, mồ hôi trên tóc chảy xuống thành một hình cung, nụ cười làm lộ ra những chiếc răng trắng ngà.
Hóa ra Khổng Tây Khai cười rộ lên lại như cơn gió mát xoáy vào lòng người khác như vậy.
"Cậu chờ lâu chưa? Vừa ra khỏi cửa xe đã bị trật sên, tớ đành phải đẩy qua nhà ông rồi mượn chiếc khác, buổi tối lại quay về sửa sau."
"Tớ chờ không lâu, không sao."
Chưa đến vài phút, bởi vì thời tiết quá nóng, tóc nhanh chóng bết lại.
"Lên xe đi, đừng lo, tớ sẽ không làm cậu ngã đâu."
"À, không phải, đây là lần đầu tiên tớ ngồi sau xe người khác, tớ sợ sẽ làm cậu ngã."
Mặt cô có chút hồng.
"Không sao đâu, chỉ cần cậu ngồi vững, nhất định sẽ không ngã."
Sau một hồi tốn công vô ích, cô nhón chân ngồi lên yên sau, tay lóng ngóng không biết để đâu, do dự một chút, sau mới quyết định giữ lấy nệm ghế.
Giữ vững nhé.
Lời vừa dứt, Khổng Tây Khai đạp xe, mang theo cô xuyên qua con phố nhỏ.
"Cậu từng đến Thập Sát Hải chưa?"
Giọng cậu như gió thổi, vương bên tai cô.
"Chưa, đây là lần đầu tiên."
Cô không muốn nói hết, rằng chẳng có ai có thời gian mang cô đi cả, cô cảm thấy mình vốn chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Cô cũng không quá yêu thích thành phố này. Có lẽ cô thích hợp với biển cả và sự tự tại hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!