"Tiểu Từ, Hân Hân ở lớp luyện thi sắp tan học nhưng lại không mang theo ô, hôm nay tài xế đi đón chú Cao của con rồi. Giờ con đi đón nó được không?"
Cô cầm điện thoại đưa lên tai, giọng của mẹ truyền vào.
"Được rồi, vậy con nhớ nói chuyện với nó một chút."
Cô không hiểu vì sao tên của mình lại là Chu Từ. Từ có nghĩa là hiền lành, nghe như một điều tốt đẹp; lại đồng âm với Từ nghĩa là chia ly, một điều chẳng may mắn chút nào.
Bên ngoài trời mưa lớn, phương Bắc không có mùa mưa kéo dài như phương Nam, nhưng lại rất dữ dội, đây là những gì cô rút ra được về thời tiết khi đến Bắc Kinh được năm tháng. Cô ghét cảm giác bị nước mưa nhỏ, rồi văng tung tóe.
Cho dù là đầu hè, cô vẫn đang đi bốt Martin đế dày và trang bị thêm một cái ô màu đen.
Trước lúc mười sáu tuổi, cô sống trong một trấn nhỏ ven biển vùng Chiết Giang, khí hậu oi bức, luôn có mùi cá tanh nồng trong gió. Mùa hè, bão đến như cơm bữa. Khi đó, bà ngoại luôn nhắc cô ra ngoài phải mang ủng đi mưa, tan học phải nhanh chóng trở về.
Sau khi bà qua đời, mẹ đưa cô đến Bắc Kinh, vì thế cô có thêm một người cha và một cô em gái.
Ngày đầu tiên Chu Từ đến, Cao Hân liền hỏi:
"Chị ăn cá mà lớn lên sao?"
Cô không biết phải trả lời như thế nào. Cùng Cao Hân ở chung, cô mới biết được, lúc ấy Hân Hân không có ác ý hay kỳ thị gì, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi. Nó là đóa hoa trong nhà kính, lớn lên trong sự sung túc, thế nên lối suy nghĩ ấy, cũng không có gì đáng trách.
Khi cô bắt được taxi đến nơi. Hỏi một vòng mới biết con bé đã theo bạn học đi phòng karaoke rồi.
"Tích... Tích... Tích..."
Điện thoại reo một lúc mới có người bắt máy.
"Alo, em đang ở đâu vậy? Chị đến đưa ô cho em này!"
Cô có chút không kiên nhẫn. Rõ ràng có thể con bé có thể tự mình bắt xe về nhà, vậy mà mẹ lại bắt cô phải đi đón, hơn nữa cũng chẳng phải chị em ruột thịt gì.
"Chị đến đón em sao? Em đang hát cùng bạn, Chu Từ, chị là người theo dì đến… Ai là em gái chị chứ?"
Nó dường như nói với chính mình.
"Chị đang ở đâu? Em đang ở phòng karaoke trước trường, chị cũng đến đây đi."
Cô vô thức muốn từ chối, nhưng nếu cô về nhà, Cao Hân không biết sẽ chơi đến khi nào mới về nhà nữa.
Được rồi.
Khi Chu Từ mở cửa phòng karaoke mới thực sự hiểu rõ cái gì gọi là nổi loạn tuổi dậy thì. Một đám choai choai uống rượu, một số uống đến lăn lóc trên sô pha, số khác lại đang nhảy múa trong điên loạn, phòng nồng nặc khói thuốc. Cô hối hận!
Cô muốn nói mình đi nhầm phòng rồi đóng cửa lại, nhưng lời còn chưa nói ra, có người đã chỉ vào cô:
"Cao Hân, chị của cậu kìa."
"Chị cái gì chứ, để mình giới thiệu với mọi người, đây là chị gái khác cha khác mẹ của mình, Chu Từ."
Cao Hân đẩy cô về phía trước, dưới chân đầy ruy băng và những chai rượu lăn lóc.
Cô không biết nên nhìn vào đâu cả, ánh mắt vô thức bị thu hút bởi người có vẻ ngoài xuất sắc nhất trong nhóm.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Khổng Tây Khai, cô như một chú hề trên sân khấu, trong khi Khổng Tây Khai là một vị hoàng tử của tinh cầu B612. Cậu mặc một chiếc áo len màu xám, đang ngồi trên sô pha nheo mắt nhìn cô. Ánh mắt thật to như những viên pha lê đen láy đang lấp lánh trên chiếc áo kia vậy.
Khóe miệng cong xuống như một chú mèo xám u sầu.
Lần đầu tiên Chu Từ thấy Khổng Tây Khai, cô cảm giác rằng không ai trên thế giới này gặp rồi lại có thể không yêu mến cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!