Tổng bộ Nội giám xử, Hàn Nguyệt lúc này đang ở trong phòng nghị sự.
Chủ tử, ngài xem… Lưu Mộ Dương thận trọng quan sát sắc mặt chủ tử. Sau hai năm làm việc dưới quyền người, hắn càng ngày càng kính sợ chủ tử của mình. Võ công của người, trực giác của người, nhất là ở phương diện trị quốc, các thủ đoạn và ý nghĩ của chủ tử không thua kém hoàng thượng chút nào.
Mà thỉnh thoảng, trên người chủ tử lại phát ra khí phách của kẻ mạnh, khí phách của kẻ đứng đầu thiên hạ. Tất cả đều khiến bọn chúng bội phục người sát đất. Nhưng khí thế cùng tính tình lạnh lùng của chủ tử cũng khiến bọn chúng khi diện kiến người không dám khinh suất một phân nào.
Cho nên bọn chúng không dám cười đùa bỡn cợt trước mặt chủ tử như trước mặt những người khác.
"Nếu chúng muốn chết, thì tội gì không đáp ứng chúng." Hàn Nguyệt lạnh lùng nói.
"Thuộc hạ xin nghe lệnh chủ tử." Lưu Mộ Dương quỳ xuống nói. Dạ đang đứng bên cạnh cũng quỳ xuống theo.
Đứng lên.
Hàn Nguyệt trầm giọng quát. Nó ghét nhất có người đứng trước mặt nó mà cứ quỳ lên quỳ xuống. Lưu Mộ Dương và Dạ lập tức đứng lên.
Huyền Thanh.
Chủ tử. Huyền Thanh lập tức bước ra trước mặt Hàn Nguyệt.
"Ngươi đi bẩm báo với phụ hoàng, nói với người ngày mai ta muốn vào chầu." Hàn Nguyệt lạnh nhạt ra lệnh.
Rõ. Huyền Thanh lập tức đi ra ngoài không một chút do dự.
Huyền Ngọc.
Có nô tài.
"Ngươi đi thông báo với Cung đình thống lĩnh thị vệ Lý Mặc Tiếu và Thái giám tổng quản Lý Đức Phú, đêm nay không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được phép vào quấy rầy phụ hoàng. Sau đó đến nói với Tiết Trung Lâm, nhắc mẫu hậu đêm nay sớm nghỉ ngơi một chút."
Nói xong, Hàn Nguyệt bắt đầu ngồi vào bàn viết cái gì đó.
"Rõ, nô tài xin cáo lui." Huyền Ngọc nhận lệnh rồi cũng lập tức đi làm việc.
Lưu Mộ Dương. Cầm lấy bức thư mình vừa mới viết xong, Hàn Nguyệt gọi.
"Sai người đem bức thư này giao cho Diệu Nhật." Nói rồi đưa thư cho hắn. Lưu Mộ Dương nhận lấy, lập tức ra ngoài phân phó.
Một lúc sau, hắn bước vào, đứng hầu trước mặt Hàn Nguyệt.
Dạ. Trở về chỗ ngồi, Hàn Nguyệt lại tiếp tục an bài các việc kế tiếp.
Có thuộc hạ. Dạ vẫn mặc quần áo đen như trước, nhưng giờ đã không còn che mặt nữa. Thấy chủ tử gọi mình, Dạ cung kính bước ra, nhìn thẳng vào mắt chủ tử. Lúc nói chuyện, chủ tử ghét cay ghét đắng chuyện bọn chúng cứ cúi gằm mặt xuống mà thưa gửi.
Phải mất một thời gian sau, bọn chúng mới quen với việc này.
"Đêm nay phái ra 100 tên ám nhãn, năm tên ám sĩ, mỗi ám sĩ chỉ huy 20 ám nhãn trước giờ tý đi đến những chỗ này trấn thủ. Giờ tý vừa đến, lập tức xông vào xét nhà bắt người."
Hàn Nguyệt lại đưa một phong thư khác cho Dạ, tiếp tục phân phó.
"Đêm nay, ngươi theo ta đến nhà Ngô Thủ Nhân."
Cầm lấy thư, Dạ hô một tiếng rõ rồi lắc mình, biến mất trong phòng.
"Chủ tử, vậy còn thuộc hạ?" Thấy chủ tử không phân phó nhiệm vụ gì cho mình, Lưu Mộ Dương vội vàng hỏi.
"Ngươi bây giờ về phủ ngồi yên đấy. Đừng làm cho kẻ khác muốn tìm lại không tìm được ngươi." Hàn Nguyệt nói một câu không đầu không cuối. Lưu Mộ Dương ngây người một lúc mới hiểu được, thần sắc giãn ra, tươi cười nói.
"Tuân lệnh! Thuộc hạ xin phép đi nghỉ trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!