Lễ hội săn bắn đã bước sang ngày thứ năm, chỉ còn hai ngày nữa sẽ chính thức kết thúc. Hôm đó, Ti Ngự Thiên cũng không ra ngoài, chỉ ngồi trong trướng thảo luận với Hàn Nguyệt cách giải quyết một số vấn đề của ba chỗ kia.
Đột nhiên, Lý Đức Phú ở bên ngoài hoảng hốt kêu lên:
"Bẩm hoàng thượng, đã xảy ra chuyện. Tứ điện hạ và Ngũ điện hạ vừa đụng độ với hổ dữ. May mà Đại điện hạ kịp thời chạy đến giết hổ. Nhưng trước đó, Tứ điện hạ vì cứu Ngũ điện hạ nên đã bị hổ vồ. Thương thế rất nghiêm trọng."
Nghe vậy, Ti Ngự Thiên lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Nguyệt cũng theo sát đằng sau.
…
Thế nào rồi!? Vừa bước vào cửa, Ti Ngự Thiên đã hỏi ngay.
Phụ hoàng… Ô ô ô… Thanh Lâm không nhịn được bật khóc thành tiếng.
"Bẩm hoàng thượng, Tứ điện hạ thương thế quá nặng, tim phổi đều bị tổn thương, e rằng…" Lý Quý Sâm cúi đầu. Ti Ngự Thiên đau đớn nhìn đứa con đang nằm trên giường, toàn thân máu chảy đầm đìa, hai tay hắn nắm chặt lại.
Những hoàng tử khác hay tin chạy đến nghe thái y nói vậy cũng bắt đầu òa khóc. Cẩm Sương vẫn ngồi bên giường, ngay cả Ti Ngự Thiên đến cũng không phản ứng gì, lúc này bỗng đứng lên quỳ xuống trước mặt Ti Ngự Thiên.
"Phụ hoàng… Ô ô… Xin người, nhi thần xin người… Tứ ca… tứ ca vì cứu con… Con hổ kia vốn định xông đến chỗ con… Phụ hoàng… xin người đừng để cho tứ ca chết… Phụ hoàng…" Lúc này, trên người Cẩm Sương cũng chằng chịt vết thương, vẻ mặt ôn nhu giờ đã trở nên đau khổ vạn phần.
"Phụ hoàng… nhi thần xin người… Tứ ca không thể chết được… Ô ô…"
"Mạnh mẽ lên, Sương nhi. Hạ nhi cũng không hi vọng thấy ngươi thế này đâu." Ti Ngự Thiên ôm lấy đứa con trai thứ năm của mình, trầm giọng nói, âm thanh khàn đục vô cùng.
Dù hắn là hoàng thượng, nhưng đối mặt với tử vong, hắn cũng không có cách nào chiến thắng được nó.
Thất đệ… Ô ô ô… Thanh Lâm nhào tới ôm lấy Hàn Nguyệt.
"Thất đệ… ô ô… Huynh không muốn tứ ca chết…ô ô… Huynh không muốn tứ ca chết… Ô ô ô…"
Lão cửu lão thập cũng đứng ở một bên gào khóc thảm thiết. Bọn họ còn nhỏ nên không thể vào khu săn bắn, nhưng không ngờ, tứ ca lại xảy ra chuyện.
Hàn Nguyệt chăm chú nhìn một lúc, rồi giật Thanh Lâm ra, trầm giọng nói:
"Nước mắt không cứu được hắn. Đừng khóc nữa."
Thất đệ… Thanh Lâm nước mắt vẫn chảy ròng ròng nhìn thất đệ.
"Hắn còn sống được bao lâu?" Hàn Nguyệt đột nhiên hỏi Lý Quý Sâm.
Lý Quý Sâm ngây người nhìn Hàn Nguyệt. Ánh mắt mọi người cũng đồng loạt đổ dồn về phía nó.
"Bẩm Thất điện hạ, Tứ điện hạ chỉ có thể cầm cự được nhiều nhất bốn canh giờ…"
"Làm mọi cách giúp hắn sống thêm bốn canh giờ nữa." Lạnh lùng bỏ lại một câu, Hàn Nguyệt xoay người bước ra ngoài.
Thất đệ?
Nguyệt nhi?
"Ta sẽ trở lại trong vòng bốn canh giờ nữa." Nói xong, nó liếc nhìn về hướng lão nhị lão tam một chút rồi rời khỏi doanh trướng của Lam Hạ.
Phụ hoàng… Thanh Lâm thì thào gọi.
"Lý Quý Sâm, trẫm lệnh ngươi dùng toàn lực bảo vệ tính mạng cho Tứ điện hạ thêm bốn canh giờ nữa." Ti Ngự Thiên lập tức tỉnh táo lại, lớn giọng hạ lệnh.
Thần tuân chỉ.
Cẩm Sương liền chui ra khỏi lồng ngực của phụ hoàng, cúi đầu che mắt lại, một tia sáng xẹt qua đáy mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!