Nguyệt nhi… Đang ngồi trong tẩm cung phê duyệt tấu chương, Ti Ngự Thiên dừng bút gọi Hàn Nguyệt. Nó đang ngồi dưới giường nhắm mắt luyện công. Sau lần đó, Ti Ngự Thiên cũng hiểu được tại sao Nguyệt nhi lại thích ngắm trăng đến vậy.
Về sau, Nguyệt nhi có nói tâm pháp cho hắn biết nhưng hắn không cách nào tu luyện được. Có lẽ ở một số mặt, Nguyệt nhi hơi khác với người thường.
Uhm… Chờ cho năng lượng trong cơ thể mình lắng xuống, Hàn Nguyệt mở mắt nhìn phụ hoàng.
"Hai tháng sau là đến lễ hội săn bắn mùa thu, đến lúc đó ngươi đi cùng phụ hoàng nhé." Ti Ngự Thiên lạnh nhạt đề nghị.
Săn bắn? Mỗi năm vào thu, Yến quốc đều tổ chức lễ hội săn bắn. Có điều cho đến giờ nó vẫn chưa tham dự lần nào.
Quá nhiều người.
"Ừ. Lúc trước không bảo ngươi đi vì ngươi vẫn còn nhỏ. Hơn nữa, khi ấy ngươi cũng không chịu được ồn ào. Bây giờ ngươi đã lớn rồi, phụ hoàng muốn cho ngươi ra ngoài một chút. Ngày nào cũng ở trong cung không nhàm chán sao?"
Chán ngắt.
Hàn Nguyệt thành thật trả lời. Chỗ này đúng là quá nhàm chán.
"A a, phụ hoàng biết mà. Nếu năm ngoái không phải sinh nhật lần thứ 30 của phụ hoàng, lễ hội bị hủy bỏ, phụ hoàng đã đem ngươi ra ngoài rồi. Năm nay đến đó cùng với phụ hoàng đi. Còn mấy chuyện kia nữa, mấy năm nay cũng đã bố trí gần xong rồi. Phụ hoàng muốn giới thiệu bọn họ với ngươi."
Ti Ngự Thiên lộ ra vẻ mặt biết ngay mà. Đứa con này của hắn nhìn thì lạnh nhạt nhưng thực ra rất dễ mất kiên nhẫn. Cuộc sống trong cung vô vị chán ngắt. Nếu hắn với Tiêu Lâm không ở đây, thì e là Nguyệt nhi đã sớm rời đi.
Bắt nó ru rú ở chỗ này mười năm trời cũng đã làm khó cho nó rồi.
Ừ. Suy nghĩ một lúc, Hàn Nguyệt quyết định đáp ứng đề nghị của Ti Ngự Thiên.
"Vậy vài ngày nữa ngươi đi chọn ngựa. Phụ hoàng đã sai người đem mấy con ngựa tốt vào trong cung. Ngươi đi xem có con nào thích thì lấy." Ti Ngự Thiên cũng không lo lắng xem Hàn Nguyệt có biết cưỡi ngựa hay không.
Chuyện này căn bản hắn chẳng cần quan tâm.
Ừ.
"Vậy cũng chẳng còn việc gì nữa. Phụ hoàng không quấy rầy ngươi nữa." Ti Ngự Thiên lại quay lại xem mớ tấu chương chưa kịp phê xong.
Thấy phụ hoàng không còn chuyện gì muốn nói, Hàn Nguyệt nhắm mắt lại bắt đầu vận công.
…
Nguyệt nhi… Tiêu Lâm đường đường chính chính… bốc trộm mấy miếng thịt khô của con nàng cho vào miệng. Mùi vị quá tuyệt, sao trước kia nàng không biết nhỉ? Ngon thật.
Mai sai người mang đến một chút.
Ừm… Hàn Nguyệt đáp, không thèm để ý đến chuyện mẫu hậu thỉnh thoảng lại bốc trộm chút đồ ăn của nó.
"Mẫu hậu nghe nói, con sẽ tham gia lễ hội săn bắn?"
Tiêu Lâm nuốt miếng thịt đang nhai dở, rồi thèm thuồng liếc nhìn cái túi con nàng đang đeo bên người. Muốn ăn thêm chút nữa quá, nhưng đó là đồ ăn của con nàng a~~~ Nguyệt nhi vốn không thích ăn thịt, nàng là mẹ nó mà lại còn tranh đồ ăn với con, quá đáng lắm rồi đấy!
Nhưng mà ngon thật mà~~~
Tiểu thư!!! Xuân Mai nhìn không nổi nữa. Sao hai năm gần đây, tiểu thư càng ngày càng chẳng có phong thái của một vị hoàng hậu gì cả. Trước mặt điện hạ thì cư xử chẳng giống một người mẹ chút nào. Có người mẹ nào lại đi tranh đồ ăn với con không cơ chứ???
Liếc nhìn mẫu hậu, Hàn Nguyệt tháo cái túi đang đeo ra đưa lên: Ăn hết đi.
Nguyệt nhi!!! Gương mặt Tiêu Lâm hơi hồng lên.
Ăn hết. Hàn Nguyệt lặp lại một lần nữa, giọng nói không để cho người khác có cơ hội cự tuyệt.
"Ô ô ô… Nguyệt nhi vẫn tốt với mẫu hậu nhất." Giả vờ khóc vài tiếng, Tiêu Lâm đắc ý nhìn Xuân Mai rồi cầm lấy cái túi chẳng hề khách khí. Con trai nàng, nàng việc gì phải khách khí, với lại khách khí làm gì cho mệt, thứ này Nguyệt nhi còn nhiều mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!