Chương 30: (Vô Đề)

Thất ca. Giờ huấn luyện buổi chiều vừa chấm dứt, Hoài Ân đã chạy đến trước mặt Hàn Nguyệt.

Ừm. Hàn Nguyệt đang định đi về liền dừng lại, quay đầu nhìn Hoài Ân.

"Thất ca, hôm nay đệ muốn thử xem sao." Hoài Ân mỉm cười nói.

Liếc nhìn Hoài Ân, Hàn Nguyệt lại đi về hướng Luyện võ trường. Hoài Ân cũng nhanh bước theo sau.

"Ngũ ca, huynh nói xem, bát đệ… rất thích bị đánh, có đúng hay không?" Nhìn tình cảnh một năm trở lại đây thường xuyên xuất hiện, Thanh Lâm cẩn thận lựa chọn từ ngữ hỏi.

Hai năm trước, sau khi bị thất đệ quật ngã cực kỳ thê thảm, bát đệ bắt đầu chăm chỉ chịu khó luyện võ, cũng không còn hơi một tí là khóc nữa. Sau có một lần, đột nhiên bát đệ đề nghị thất đệ quật ngã mình như lần ấy. Kết quả, hắn bị thất đệ quật cho không còn một hơi.

Thế nhưng vừa bình phục lại, hắn lại tiếp tục yêu cầu thất đệ quật mình. Thanh Lâm cảm thấy, bát đệ này của hắn cực kỳ… cực kỳ bất bình thường.

Cẩm Sương liếc nhìn lục đệ một chút rồi mỉm cười nói:

"Huynh rất khâm phục bát đệ." Nói rồi không để ý đến vẻ mặt cứng đờ của Thanh Lâm, đuổi theo hai người kia.

Lam Hạ cùng vài người khác sau đó cũng đến.

A. Hoài Ân bị Hàn Nguyệt quật mạnh xuống không hề nương tay. Hắn nhanh chóng bật dậy, nhưng trong chớp mắt đã bị một bàn tay quen thuộc túm lấy quăng xuống đất một lần nữa.

Không một chút do dự, Hoài Ân lại lập tức đứng lên để rồi lại bị quăng xuống ngay sau đó.

"Xem ra, bát đệ quyết tâm đạt tới yêu cầu của thất đệ." Âm thanh của Cẩm Sương vẫn ôn hòa như cũ.

Lam Hạ đang ngồi bên cạnh chăm chú nhìn hai người trong võ trường, nghe vậy liền quay đầu lại, dùng một âm thanh lạnh lùng hơn so với trước rất nhiều hỏi:

"Thế không phải càng tốt sao?"

Cẩm Sương vẫn ôn nhu mỉm cười, rồi quay lại nhìn cái thân hình nãy giờ bị quật vô cùng thê thảm kia:

"Đệ có chút hâm mộ bát đệ. Huynh thì sao, tứ ca?" Nói xong quay sang nhìn Lam Hạ.

Lam Hạ cũng không buồn nhìn Cẩm Sương, chỉ hơi thấp giọng thì thầm:

"Hâm mộ thì thế nào? Đệ định làm giống như bát đệ à?"

Cẩm Sương chuyển tầm mắt, không trả lời câu hỏi của Lam Hạ, nhưng nụ cười trên khuôn mặt còn ôn nhu rạng rỡ hơn hồi nãy. Thanh Lâm hết nhìn tứ ca lại quay sang ngũ ca. Hắn như người đi trong sương mù chẳng hiểu gì cả.

Hắn cho rằng có lẽ tứ ca và ngũ ca bị bát đệ kích thích nên đầu óc cũng hơi bất thường.

A… ư… Hoài Ân nằm dài trên mặt đất, lồng ngực phập phồng thở hồng hộc. Hắn cảm giác từng khớp xương trong cơ thể đều kêu răng rắc. Thất ca dùng lực càng lúc càng mạnh. Lần này hắn chỉ chịu được 30 cái, chỉ hơn lần trước năm cái, vẫn còn cách mục tiêu 100 cái quá xa.

Hoài Ân bỗng cảm thấy hơi nản lòng.

Nhìn Hoài Ân đã không thể đứng dậy nổi, sắc đen trong mắt Hàn Nguyệt lại đậm thêm vài phần. Tập luyện lâu như thế rồi mà vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng có tiến bộ gì cả, đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa.

Lại còn bắt nó phải đứng trong cái nóng như đổ lửa này, lãng phí sức lực của mình..

Đứng dậy!! Âm thanh của Hàn Nguyệt có phần lạnh lẽo.

Nghe Hàn Nguyệt ra lệnh, Hoài Ân nghiến răng, cố gắng đứng lên. Hắn cảm giác được, thất ca hơi tức giận. Hắn vô dụng như vậy, mỗi lần đều làm lãng phí thời gian và sức lực của thất ca, khó trách thất ca lại thất vọng với hắn. Đôi mắt Hoài Ân bắt đầu đỏ lên.

Nhìn Hoài Ân cứ cúi gằm xuống, thân hình run như cầy sấy, Hàn Nguyệt nhíu mày. Nếu hắn không phải là hoàng tử, chắc chắn nó sẽ cân nhắc xem có nên bóp chết hắn hay không

"Mỗi ngày chạy vòng quanh hoàng cung mười lần. Hai ngày sau trèo lên cái cây kia." Chỉ vào một gốc cây đỗ anh cực kỳ to lớn phía xa, Hàn Nguyệt ra lệnh rồi quay đầu đi về.

Hoài Ân sửng sốt một lúc rồi mới vui vẻ kêu lên: Rõ, thất ca. Thật tốt quá, thất ca không có mặc kệ hắn. Mà lúc này, hàng lông mày của Hàn Nguyệt lại hơi chau lại một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!