"Ngũ ca, huynh nói xem, tại sao thất đệ vẫn còn chưa đi học lại? Hơn một tháng rồi, ngay cả nhị ca lẫn tam ca đều đã đến cả." Dưới tàng cây, Thanh Lâm một bên buồn chán dùng cơm trưa, một bên dò hỏi ngũ ca đang ngồi bên cạnh.
"Huynh cũng không biết. Có lẽ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn." Cẩm Sương ôn nhu đáp. Hắn cũng không biết tại sao thất đệ vẫn chưa đi học lại. Nhìn hai bóng người giờ đã vô cùng an phận đằng xa, trong mắt hắn lại hiện lên một tia phẫn nộ. Nếu không phải bọn họ bày trò quá đáng, thất đệ cũng không bị thương nặng đến vậy.
Đến giờ, hắn vẫn còn không dám nhớ lại bàn tay máu me đầm đìa đó.
"Cũng đúng. Thất đệ bị thương nặng thế cơ mà. Lúc đó, đệ chỉ liếc qua một lần đã không dám nhìn lại nữa. Đổi lại là đệ chắc chắn chịu không được. Thế mà thất đệ không rơi lấy một giọt nước mắt. Phụ hoàng cũng thật là… tại sao không cho chúng ta đi thăm thất đệ chứ?
Chúng ta có làm gì ồn ào đâu.
"Thanh Lâm lại bắt đầu than thở. Hắn không hiểu vì sao phụ hoàng không cho bọn hắn tới. Bọn hắn có làm ồn đâu."Nghe mẫu phi nói, khi châm cứu cho thất đệ phải cực kỳ cẩn thận, một chút sơ sẩy thôi là mọi công sức từ đầu đến cuối sẽ đổ sông đổ bể cả. Có thể vì thế nên phụ hoàng mới không cho chúng ta tới.
"Lam Hạ lạnh nhạt nói."Thì chúng ta chọn khi khác đến.
Thế cũng không được sao?
"Thanh Lâm vẫn cảm thấy nghi hoặc. Lúc châm cứu thì thôi, tại sao cả những lúc khác phụ hoàng cũng không cho bọn hắn tới."Phụ hoàng làm gì đều có mục đích.
Có lẽ người sợ chúng ta quấy rầy không cho thất đệ tĩnh dưỡng. Lục đệ, đệ cũng đừng băn khoăn nữa. Dù sao thất đệ thương thế khỏi hẳn sẽ đi học lại ngay thôi.
"Cẩm Sương nhẹ nhàng an ủi."Vâng." Thanh Lâm vẫn có chút buồn bực không vui, lại tiếp tục cúi đầu dùng bữa. Thất đệ không khó đến gần như trong tưởng tượng của hắn, một chút cũng không. Đệ ấy còn cho hắn thịt khô để ăn. Tại sao không được đến thăm cơ chứ?
Nhìn Thanh Lâm vẫn không vui lên chút nào, Cẩm Sương Lam Hạ cũng chỉ còn biết cắm cúi ăn cho xong bữa.
…
"Thất đệ? Đệ đi học lại rồi à, tay khỏi hẳn chưa?" Vừa nhìn thấy Hàn Nguyệt bước vào thư viện, Thanh Lâm đã vui vẻ gọi. Những người khác cũng nhanh chóng nhìn ra cửa. Mấy hôm trước còn đang ngồi nghĩ xem bao giờ thất đệ đi học lại được, hôm nay thất đệ đã đến rồi.
Thanh Lâm cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Ừ. Lạnh nhạt đáp lại, Hàn Nguyệt đi về vị trí của nó. Bởi vì thời tiết quá nóng, hôm nay, nó cũng không mặc áo choàng nữa mà ăn mặc bình thường đi đến thư viện.
"Thất đệ, tay đã lành hẳn chưa? Không còn di chứng gì nữa chứ?" Thấy Hàn Nguyệt đã yên chỗ, Cẩm Sương liền tiến đến hỏi, rồi nhìn xuống tay nó.
Mặc dù rất kỳ quái vì sao ai gặp nó cũng đều hỏi tay thế nào rồi, trầy da chút xíu thôi có gì đáng quan tâm, nhưng Hàn Nguyệt vẫn đặt tay lên bàn trả lời. Ừ, tốt rồi.
Vốn cũng chẳng sao cả, nhưng phụ hoàng cứ bắt nó phải tĩnh dưỡng đến khi nào vết thương lành lặn hẳn mới cho ra ngoài. Cũng vì chuyện đó mà nó và phụ hoàng đã cãi nhau một trận.
Nhìn mu bàn tay giờ chỉ còn lưu lại một vết sẹo mờ nhạt, mọi người xung quanh đều nhẹ nhõm thờ phào một hơi. Xem ra khôi phục lại rất tốt.
"Thất đệ, nghe nói tay đệ có thể bị tàn tật. Có làm sao không? Hoàn toàn bình phục lại rồi chứ?" Thanh Lâm vẫn lo lắng hỏi, không thấy được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình.
Vốn vô sự.
Hàn Nguyệt lạnh nhạt trả lời. Nếu không tại cái lão lang băm kia, nó sẽ không phải ngoan ngoãn ở yên trong phòng đến hơn một tháng, không được phép bước ra ngoài nửa bước, đến tắm rửa cũng còn phải kiêng.
"Thất đệ? Đệ tới rồi à? Thương thế đã lành lặn chưa?" Một giọng nói sang sảng từ xa truyền đến. Mọi người quay đầu lại nhìn, thì ra là Diệu Nhật vừa mới đến. Mà đằng sau hắn, Đạm Vũ và Quang Dạ nhìn như gặp quỷ đứng tránh sang một bên, rồi sau đó lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình.
Diệu Nhật đi đến bên bàn Hàn Nguyệt, nhìn bàn tay đang đặt trên bàn, thấy nó đã lành lặn trở lại, mới thở dài nhẹ nhõm nói:
"May mà đã bình phục lại. Thất đệ, sau này đệ đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa. May mà bây giờ tay không việc gì chứ lúc ấy, đệ làm chúng ta sợ chết khiếp."
"Đúng đó, thất đệ. Bộ dạng đệ lúc đó dọa chúng ta sợ đến xanh mặt. Sau chúng ta đi thăm đệ mới biết được tay đệ bị thương nghiêm trọng đến mức nào. Thất đệ, sau này đừng mất bình tĩnh như vậy nữa. May mà tay không việc gì nếu không biết làm sao bây giờ."
Thanh Lâm tiếp lời khuyên bảo. Ngày đó thất đệ quá kích động, chẳng nói chẳng rằng đã chạy ra ngoài.
Sắc đen trong mắt Hàn Nguyệt có chút đậm hơn, rồi nó ngẩng đầu lên nói:
"Vốn chẳng phải việc gì khó. Ta cũng sẽ không chết." Sao ai cũng cho rằng chuyện nó làm cực kỳ nguy hiểm vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!