Chương 24: (Vô Đề)

Trong lúc Hàn Nguyệt đang được chữa trị, Huyền Ngọc nhìn hoàng thượng lúc này đang nổi trận lôi đình, chậm rãi kể lại chuyện ngoài ý muốn xảy ra ban trưa. Mặc dù giọng điệu của Huyền Ngọc có chút từ tốn chậm rãi, thanh âm cũng khá lạnh nhạt, nhưng ánh mắt Ti Ngự Thiên càng lúc càng trầm xuống.

Trời đang mùa hè nhưng nhiệt độ trong phòng Hàn Nguyệt cứ từ từ hạ dần, bắt đầu từ chỗ Ti Ngự Thiên đứng rồi lan tỏa sang xung quanh. Cho đến khi Huyền Ngọc kể xong, cả căn phòng đã bị một luồng khí lạnh bao phủ.

Mà Tiêu Lâm đang nức nở nghe xong câu chuyện cũng ngừng khóc, vẻ mặt phức tạp nhìn con trai nàng. Tất cả mọi người đang đứng trong phòng lặng im không hó hé câu nào, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ròng ròng.

Lý Đức Phú hoảng sợ nhìn hoàng thượng, hắn chưa bao giờ thấy hoàng thượng phẫn nộ như lúc này, càng không nghĩ tới, Thất điện hạ bị thương vì chuyện như thế.

Trong phòng, hai người duy nhất không bị luồng khí đáng sợ của Ti Ngự Thiên ảnh hưởng chỉ có Thái y Lý Quý Sâm cùng Hàn Nguyệt. Lý Quý Sâm không dám phân tâm đi lo những chuyện khác, hắn giờ chỉ biết tập trung tinh thần chữa trị cho bàn tay nhỏ bé yếu ớt bị thương vô cùng thê thảm đang đặt trên giường.

Còn Hàn Nguyệt thì không hề chú ý gì cả, hay nói cách khác, hiện giờ ngoại trừ việc nghĩ xem nên xóa sạch vết máu đang dính trên người đi như thế nào, tất cả mọi chuyện khác đều không liên can đến nó.

"Ngươi nói, Hoài Ân bị Đạm Vũ và Quang Dạ đùa bỡn suýt nữa ngã ngựa mà chết, Nguyệt nhi vì cứu nó nên mới bị thương?" Ti Ngự Thiên lạnh như băng hỏi lại, âm thanh đã trầm đến đáy vực sâu.

"Đúng vậy, thưa hoàng thượng.

Tình huống lúc ấy rất nguy hiểm, các thị vệ ở đấy cũng không có phản ứng gì, mà Bát điện hạ sắp bị con ngựa điên đó hất xuống đất. Rồi điện hạ đột nhiên chạy tới, nhảy lên lưng ngựa ôm Bát điện hạ ngã xuống. Tay… tay của điện hạ bị thương lúc đó. Xin hoàng thượng giáng tội.

"Nói xong Huyền Ngọc lại quỳ xuống, Huyền Thanh lập tức cũng quỳ xuống theo. Huyền Ngọc, Huyền Thanh vừa quỳ xuống, Hàn Nguyệt vẫn đang an tĩnh nằm nghĩ bỗng nhiên lên tiếng :"Liên quan gì đến các ngươi. Ta không cần kẻ khác bảo vệ, ta không phải kẻ yếu.

"Rồi cũng chẳng đợi phụ hoàng mở miệng nói gì, nó tiếp tục :"Đứng lên. Chuẩn bị nước nóng cho ta.

Ta muốn đi tắm.Nguyệt nhi, giờ là lúc nào rồi mà con còn ương bướng? Con không thể chạm đến nước được…

"Vừa nghe thấy thế, Tiêu Lâm đã lo lắng kêu lên. Vết thương trên tay Nguyệt nhi vẫn còn đang chảy máu, làm sao tắm rửa được?"Ghê tởm!!

"Hàn Nguyệt cau mày nhìn toàn thân dính đầy máu. Nó bây giờ cực kỳ khó chịu."Nguyệt nhi… nhưng mà…

"Thấy Hàn Nguyệt tỏ vẻ căm ghét ra mặt, Tiêu Lâm cũng không biết phải làm sao nữa. Nàng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn hoàng thượng."Đun nước đi.

"Ti Ngự Thiên nhìn hai tên nô tài đang quỳ trên mặt đất ra lệnh, rồi quay sang nhìn Hàn Nguyệt nói :"Chờ Thái y băng bó xong, phụ hoàng sẽ đưa ngươi đi tắm. Nhưng nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, thì cho đến trước khi vết thương lành lặn lại hẳn, không được phép đi tắm."

Giọng nói Ti Ngự Thiên đầy kiên quyết, không có đường nào thương lượng cả.

Hàn Nguyệt mở to hai mắt nhìn phụ hoàng. Nó bây giờ cực kỳ không thoải mái, vì sao không được đi tắm rửa? Mà Ti Ngự Thiên chỉ nheo mắt lại, đôi mắt lấp lánh ánh tinh quang nhìn Hàn Nguyệt. Một lúc sau, Hàn Nguyệt quay mặt đi, nhắm mắt không nói năng gì nữa.

Thấy Hàn Nguyệt cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, trong lòng Ti Ngự Thiên cũng thở phào một hơi, rồi ngồi xuống bên cạnh nó.

"Bẩm hoàng thượng, vết thương của Thất điện hạ tạm thời mới cầm được máu, nhưng còn phải bôi chút thuốc. Đợi máu ngừng chảy hẳn thần mới có thể châm cứu cho Thất điện hạ được. Dụng cụ, thuốc men hiện giờ thần không mang đủ, xin hoàng thượng cho phép thần trở về chuẩn bị một chút."

Lý Quý Sâm giúp Hàn Nguyệt cầm máu xong liền tâu với hoàng thượng. Hắn đi quá vội vã, thuốc men, kim châm cứu đều không mang theo. Hơn nữa, trong lúc châm cứu phải có một người đứng bên cạnh hỗ trợ. Nếu không, chỉ một sai sót nhỏ thôi có thể tạo thành hậu quả khôn lường.

Mà bây giờ, hắn không được phép sai sót một chút nào hết.

"Nhanh đi chuẩn bị đi. Cần cái gì cứ nói với Lý Đức Phú."

"Dạ, hoàng thượng, thần xin phép đi chuẩn bị." Lý Quý Sâm hành lễ xong liền vôi vàng lui ra ngoài.

Lý Quý Sâm chưa rời đi được bao lâu, bên ngoài Nguyệt Tiêu điện bỗng truyền đến những tiếng ồn ào la hét chói tai. Hàn Nguyệt đang dựa vào lòng mẫu hậu nằm nghỉ, nghe thấy thế liền chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện lên vẻ không vui.

"Kẻ nào đang la hét ngoài đó?"

Ti Ngự Thiên tức giận nói. Cánh tay của Hàn Nguyệt đã khiến hắn giận dữ lắm rồi, giờ lại còn có kẻ đến đây làm loạn nữa.

Lý Đức Phú đang đứng hầu bên ngoài nghe hoàng thượng hỏi vậy lập tức tiến lên trả lời :

"Muôn tâu hoàng thượng, là Thần quý phi cùng Lý phi. Hai vị nương nương đem theo người đến tìm Thất điện hạ."

Hoàng thượng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!