Bộp. Tiếng sách rơi tung tóe trên mặt đất vang lên.
"Ti Hoài Ân!! Xem ra gan ngươi cũng không nhỏ, dám làm rơi sách của ta!!"
"Nhị… nhị điện hạ, Hoài Ân, Hoài Ân không cố ý…"
"Không cố ý? Tức là cố tình chứ gì? Phải không, tam đệ?"
"Còn không rõ sao, nhị ca? Sao không thấy hắn làm rơi đồ của người khác mà chỉ toàn làm rơi sách của nhị ca."
"Tam… tam điện hạ, Hoài Ân không có…" Âm thanh đã hơi nghẹn ngào muốn khóc.
"Hừ, còn có gì mà ngươi không dám. Mẹ ngươi đã dám đầu độc người khác, con ả thì tốt đẹp gì hơn chứ?"
Ta không có… Ti Hoài Ân cúi đầu, cố nén những giọt nước mắt đang sắp sửa rơi ra. Chuyện mẫu thân gây ra năm đó, hắn biết, và hắn cũng hiểu phụ hoàng đặt tên hắn như thế là có ý gì, cho nên hắn vẫn sống rất cẩn thận, tránh gây chuyện.
Mới đầu, khi phụ hoàng phái người đến thông báo, Người ân chuẩn cho hắn đến thư viện học tập, Hoài Ân cực kỳ vui mừng. Cho nên, dù ngày nào cũng bị bắt nạt, dù không ai quan tâm đến hắn, hắn vẫn cố gắng chăm chỉ học tập, vì mẫu thân, cũng vì chính mình.
Nhưng tại sao, tại sao bọn họ luôn đối xử với hắn như thế? Hắn cũng là con trai của phụ hoàng cơ mà. Nếu như có lỗi, hắn cũng chỉ cảm thấy có lỗi với người kia, chứ không phải với bọn họ. Bọn họ lấy cớ gì mà có thể đối xử với hắn như vậy? Xét về danh phận, hắn cũng là hoàng tử của Yển quốc mà.
Thấy màn kịch ngày nào cũng diễn lại bắt đầu mở màn, Ti Cẩm Sương quay đầu nhìn Hàn Nguyệt lúc này đang ngồi yên trong góc không có động tĩnh gì. Vẫn khoác cái áo choàng màu đen quen thuộc, vẫn trầm lặng ít lời như cũ.
Hàn Nguyệt đến thư viện đã được hơn ba tháng, ngoại trừ ngày đầu tiên còn bỏ mũ ra, cho đến tận bây giờ, nó vẫn không hề lộ mặt. Hai tháng đầu, lão nhị và lão tam còn ngoan ngoãn thu mình một chút. Dẫu sao, trong cung, Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt nổi tiếng là chán ghét ồn ào náo nhiệt.
Bọn hắn mặc dù bình thường kiêu ngạo coi trời bằng vung, nhưng nghĩ đến sự sủng ái của phụ hoàng dành cho Hàn Nguyệt cùng với tính tình của thất đệ, hai người cũng ngoan ngoãn mấy ngày không dám gây chuyện gì.
Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, có lần đang bắt nạt Ti Hoài Ân, Đạm Vũ và Quang Dạ phát hiện Hàn Nguyệt không có phản ứng gì. Sau đấy bọn hắn dần dần lớn mật lên, mọi chuyện lại trở lại như cũ.
Cẩm Sương hoàn toàn không hiểu Hàn Nguyệt suy nghĩ cái gì, ngay cả người luôn dễ dàng nắm bắt được tâm tư người khác như Lam Hạ cũng không nhìn thấu được nó. Huyên náo như vậy, Cẩm Sương đôi khi cũng thấy phiền, sao người không thể nào chịu được ồn ào như thất đệ lại không có phản ứng gì?
Chẳng lẽ đấy chỉ là lời đồn thất thiệt? Nhưng tin tức đó là do mấy cung nữ hầu hạ hoàng hậu truyền ra, làm sao có thể sai sót được. Mà chính phụ hoàng cũng đã từng thừa nhận, thất đệ chán ghét tiếng ồn vô cùng.
Hay là vì thất đệ căm hận Ti Hoài Ân, cho nên những chuyện bình thường không cách nào chịu được, lúc này cũng cắn răng chịu đựng? Ngoại trừ lý do này, Cẩm Sương không tìm được nguyên nhân nào thích hợp hơn.
Mặc dù Hàn Nguyệt đến đây cũng đã được một khoảng thời gian, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên huynh đệ giới thiệu với nhau ra, không ai đến bắt chuyện với nó nữa, ngay cả lục đệ bình thường hoạt bát là thế, cũng không dám đến gần thất đệ.
Cũng không phải bởi vì Hàn Nguyệt biểu hiện ra bên ngoài lạnh lùng vô cảm, mà là vì không ai dám tự tiện lại gần quấy rầy nó. Hàn Nguyệt thường ngày luôn trầm tĩnh, thân hình thì lại nhỏ yếu, ngay cả Ti Hoài Ân nhỏ hơn nó nửa tuổi nhìn cũng cao hơn, có da có thịt hơn nó.
Một người yên tĩnh, mảnh mai gầy yếu như thế cộng thêm những kinh hãi nó mang đến cho mọi người trước kia khiến bọn hắn nghĩ, nếu tùy tiện đến gần nó sẽ làm nó khó chịu. Cho nên tất cả đều chỉ đứng xa xa nhìn Hàn Nguyệt, không ai dám bắt chuyện với nó.
Tất cả mọi người đều không biết, lúc này, Hàn Nguyệt đang phải điều động tinh hoa ánh trăng trong cơ thể để áp chế những bực bội đang dấy lên trong lòng. Nó cảm thấy bên ngoài cực ồn ào, ồn ào vô cùng. Đã vài ngày rồi, cái âm thanh ồn ào bát nháo này cứ quanh quẩn bên tai nó.
Nhưng bây giờ nó là Ti Hàn Nguyệt, chứ không phải Nghiệt Đồng. Nó có thể khiến mọi người câm miệng như cách nó đã làm với Huyền Ngọc, nhưng phụ hoàng muốn nó đến đây để học tập cách đối nhân xử thế.
Hai năm qua, phụ hoàng đã có rất nhiều chuyện cần phải bận tâm rồi, nó không muốn để chuyện vặt vãnh này khiến phụ hoàng phiền lòng thêm nữa. Bản thân nó cũng đủ phiền rồi, cần gì kéo thêm một người nữa vào phiền chung làm gì.
Bởi vậy, lần này đến thư viện, nó cự tuyệt không cho phụ hoàng phái Lý Đức Phú đến hộ tống nó đi học. Hai năm qua, nó đã quyết định một số chuyện, cũng hiểu thêm một vài sự tình, có một số việc không cần cư xử giống như trong quá khứ nữa. Nhưng mớ âm thanh đáng chết này…
…
Nguyệt nhi.
Nhìn Hàn Nguyệt đang nhắm mắt nằm dài trên trường kỷ, Ti Ngự Thiên có chút cau mày gọi.
Uhm? Hàn Nguyệt từ từ mở mắt ra, nhìn phụ hoàng dò hỏi.
Nhìn đôi mắt bảy sắc lưu ly dưới ánh nến lung linh lại càng thêm lấp lánh, đôi mắt Ti Ngự Thiên thấp thoáng chút gì đó, rồi sau hắn mới lên tiếng, âm thanh có chút trầm thấp : Gần đây thế nào?
Vừa nhìn phụ hoàng, Hàn Nguyệt vừa chậm rãi nhai miếng thịt khô trong miệng, nuốt xong rồi mới trả lời. Ừ. Và lại quay sang chiếc đĩa đựng thịt khô đặt ở bên cạnh, lấy một miếng cho vào miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!