Chương 16: (Vô Đề)

Bộp Có tiếng sách vở rơi trên mặt đất.

"Ti Hoài Ân, ngươi có ý gì?"

"Nhị… nhị ca, đệ… đệ không cố ý."

"Nhị ca? Không dám. Nhỡ ngày nào đó ngươi đầu độc ta thì sao đây? Đúng không, tam đệ?"

"Đúng vậy, chúng ta sao có thể làm ca ca hắn được, nếu không e có ngày, chết thế nào cũng không biết."

"Đệ… đệ không đầu độc ai cả."

"Không có? Bây giờ thì chưa nhưng ai biết sau này ngươi có làm hay không? Đừng quên, bà mẹ trong Lãnh cung của ngươi rất thích đầu độc người khác. Ai có thể cam đoan con ả sẽ không làm thế. Đúng không, lão tam?"

Đệ không có… Âm thanh nghẹn ngào như muốn khóc.

"Nhị ca, huynh xem, hắn lại sắp khóc nữa rồi. Thật vô dụng. Cứ làm như chúng ta đang bắt nạt hắn không bằng."

"Đúng vậy, thật là mẹ nào con nấy, ha ha ha ha…"

Ngũ hoàng tử Ti Cẩm Sương nhìn màn kịch ngày nào cũng lặp đi lặp lại, ngoài mặt vẫn mỉm cười nhưng trong mắt ý cười đã biến mất. Lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, những người khác cũng đều vô cảm ngồi xem trò hề trước mắt, Cẩm Sương bèn đưa mắt về xem tiếp.

Ti Hoài Ân là con của Nhàn quý phi, kẻ năm ấy đã hạ độc Tiêu hoàng hậu. Năm ngoái phụ hoàng đột nhiên ân chuẩn cho hắn có thể cùng bọn họ đến Thái thư viện học tập. Mà lão nhị, lão tam dường như phát hiện được một món đồ chơi thú vị mới, suốt ngày tìm đủ mọi loại lý do để ăn hiếp bát đệ.

Mặc dù rất ngứa mắt nhưng Cẩm Sương sẽ không can thiệp. Dẫu sao đây cũng là hoàng gia. Đám hoàng tử bọn họ đừng mong có cảnh huynh đệ thuận hòa. Cho dù hắn quan hệ rất tốt với Tứ ca Ti Lam Hạ, nhưng Cẩm Sương vẫn không biết Ti Lam Hạ thực sự đang suy tính cái gì.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không để cho người khác có cơ hội hiểu rõ hắn. Nghĩ đến các huynh đệ của mình, trong đầu Cẩm Sương hiện lên một bóng người.

Hai năm đã trôi qua, nhưng Cẩm Sương cảm thấy mọi chuyện như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Tất cả vẫn còn in sâu vào trong trí nhớ của hắn. Đôi mắt, khuôn mặt, giọng nói, thân hình đang nhảy múa của người nọ… khiến Cẩm Sương lần đầu tiên biết được thế nào là rung động.

Giây phút ấy, hắn cũng hiểu được vì sao phụ hoàng lại sủng ái thất đệ đến thế, sủng ái đến độ chính mình cũng phải ghen tỵ. Nhưng hắn không thể nào chán ghét thất đệ được. Một người như vậy ai có thể chán ghét nổi? Bóng hình của mình có thể hiện lên trong con mắt thất đệ đã là một loại diễm phúc rồi.

Ngay cả bình thường kiêu căng ngạo mạn như lão nhị và lão tam, hôm đó trong mắt cũng chứa đầy kinh ngạc và hụt hẫng. Còn về hụt hẫng cái gì, trong lòng Cẩm Sương biết rõ, bởi vì hắn cũng có cảm giác mất mát tương tự.

Kể cả Lam Hạ, ngày thường lạnh lùng tỉnh táo là thế, đêm đó trong mắt cũng tràn đầy cảm xúc này, dù chỉ là một thoáng thôi nhưng vẫn bị Cẩm Sương nhìn thấy. Hắn nhớ rõ, khi phụ hoàng ôm thất đệ rời đi, tất cả mọi người trong sân còn chưa tỉnh táo lại sau những gì họ đã thấy.

Thậm chí đến khi có người đứng lên tuyên bố yến tiệc chấm dứt, vẫn còn một số kẻ lưu luyến không muốn rời đi.

Nghĩ đến thất đệ, đôi chân mày của Cẩm Sương khẽ nhíu lại. Đáng nhẽ ra hai năm trước, thất đệ phải đến Thái thư viện rồi chứ, vì sao đến bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện? Ngay cả cửu đệ Ti Nhược Nham và thập đệ Ti Mang Nặc sau sinh nhật năm tuổi đều đến đây học cả rồi.

Cẩm Sương biết lúc đầu thất đệ đã đến trước cửa Thư viện, nhưng đột nhiên lại quay về không bước vào trong. Vốn tưởng rằng hôm sau sẽ gặp lại, dù sao phụ hoàng cũng không cho phép hoàng tử bỏ học, nhưng ai ngờ, hai năm trôi qua, vẫn chẳng thấy bóng dáng thất đệ đâu.

Phụ hoàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, Cẩm Sương không dám đoán cũng chẳng dám nói bừa.

Mà cả lão bát nữa, phụ hoàng tại sao lại cho phép hắn đến đây? Phụ hoàng sủng ái thất đệ đến vậy tại sao lại để lão bát xuất hiện trước mắt thất đệ. Hay là… thất đệ sẽ không bao giờ bước chân vào nơi này?

Nghĩ đến điều đó, trong lòng Ti Cẩm Sương lại dấy lên chút buồn bực không vui.

Ngũ đệ. Một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Ti Cẩm Sương đang miên man suy nghĩ giật mình tỉnh lại, quay đầu chứng kiến Tứ ca Ti Lam Hạ đang chăm chú nhìn hắn.

Sao thế tứ ca?

Âm thanh vẫn ôn hòa như cũ.

"Thấy đệ có chút không vui, bọn hắn làm đệ khó chịu à?" Ti Lam Hạ ngước mắt nhìn lão nhị lão tam vẫn đang diễn mấy trò hành hạ người khác nhàm chán trước mặt.

"Không phải thế. Đệ chỉ đang nghĩ đến những gì hôm qua thái phó đã giảng thôi." Cẩm Sương mỉm cười giải thích.

"Đừng đùa chứ, ngũ ca!" Lục hoàng tử Ti Thanh Lâm ngồi phía sau Cẩm Sương thất thanh kêu lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!