Từ lúc Hàn Nguyệt nằm xuống nghỉ ngơi đến giờ, Ung thân vương vẫn chú ý mọi cử động của nó và hoàng thượng. Sau khi tất cả các hoàng tử công chúa dâng lễ vật xong, thấy Hàn Nguyệt vẫn nằm yên chẳng tỏ vẻ gì, trong mắt hắn hiện lên một tia đùa cợt, rồi tâu với Ti Ngự Thiên :
"Hoàng thượng, chứng kiến các chất nhi chất nữ của bản vương người nào cũng có tài năng, bản lĩnh, trong lòng bản vương cảm thấy vui mừng thay cho hoàng thượng, thay cho Đại Yển quốc ta. Hôm nay, hoàng thượng cảm thấy hài lòng vì những lễ vật của các hoàng tử công chúa chứ?"
"Đúng vậy, trẫm rất hài lòng." Ti Ngự Thiên nheo mắt lại nhìn huynh trưởng, có lẽ hắn đã đoán được Ti Khải Thiên muốn làm gì.
Quả nhiên, vừa nghe thấy thế, Ti Khải Thiên đã nói luôn : "Chỉ là thần có chút không hiểu. Vì sao Thất điện hạ lại chẳng có biểu hiện gì? Hoàng thượng đối với Thất điện hạ muôn vàn sủng ái, điều này trong cung ngoài triều, ai ai cũng biết, người người đều hay.
Thân là vị hoàng tử được sủng ái nhất, Thất điện hạ cũng nên có gì đó bày tỏ tấm lòng, nếu không chẳng phải đã phụ sự sủng ái lâu nay của hoàng thượng sao?" Mặc dù câu đầu là nói với Ti Ngự Thiên nhưng câu sau đã chuyển hướng sang Hàn Nguyệt.
Nghe Ung thân vương nói thế, tất cả mọi người trong sân vốn đã dần quên đi sự có mặt của Hàn Nguyệt lại bắt đầu nhìn về phía nó.
Ti Ngự Thiên nhìn Ti Khải Thiên cười chẳng có chút tốt đẹp gì, ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo. Đối với hắn, Hàn Nguyệt có thể tham dự yến hội đêm nay và kiên trì đến tận bây giờ đã là lễ vật tuyệt vời nhất rồi. Xem ra hôm nay, hoàng huynh không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
Khi sắc mặt Ti Ngự Thiên đang dần dần trở nên khó coi, Hàn Nguyệt đột nhiên cử động. Sau cả một buổi tối nằm yên không nhúc nhích, cuối cùng nó cũng ngồi dậy. Ti Ngự Thiên lúc này đang nhìn Ti Khải Thiên quay sang nhìn nó, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Tiêu Lâm có chút tức cười nhìn đám người phía dưới. Sau khi con nàng ngồi dậy, đủ loại tâm tình xoay chuyển trong mắt bọn họ. Ai nói con nàng không có lễ vật chứ? Nàng tin lễ vật của Nguyệt nhi nhất định sẽ khiến mọi người giật mình.
Hàn Nguyệt cũng không đứng lên ngay mà thu chân vào trong áo choàng. Sau đó, chiếc áo choàng khẽ động đậy, vài tiếng chuông lạc lõng từ bên trong vang lên rồi biến mất. Mọi người còn đang thắc mắc không biết nó định làm gì thì đột nhiên Hàn Nguyệt đứng dậy, đôi hài đang đi cũng bị quẳng sang một bên.
Đôi bàn tay từ bên trong chui ra, vươn đến gần nút thắt trên cổ áo. Soạt một tiếng, Hàn Nguyệt kéo chiếc áo choàng xuống, vứt sang bên Huyền Thanh.
Chỉ thấy, Hàn Nguyệt mặc một bộ trường bào màu trắng bạc, kiểu cách không giống những bộ y phục thường thấy của Yển quốc, cổ áo khoét sâu đến ngực, để lộ ra làn da trắng toát mỏng manh.
Vai áo hơi rộng, ống tay dài tới lòng bàn tay nhưng không có cổ tay, thân áo dài đến tận đầu gối, hai bên tà áo xẻ cao khoảng hai tấc. Đai lưng cũng không thắt chặt mà được buộc xéo hờ hững bên hông, thả dài xuống một bên đùi.
Những sợ dây mảnh mai đính trên áo giữ chặt đai lưng chạy vòng quanh thân, không cho nó rơi xuống. Phía dưới là một chiếc quần cùng màu dài đến mu bàn chân, để lộ ra đôi bàn chân trắng nõn.
Ngoại trừ kiểu dáng đặc biệt, chưa từng xuất hiện khiến mọi người ở đây giật mình ra, bộ y phục này còn mang theo một vẻ huyền bí với những đồ án, hoa văn kì lạ được thêu bằng những sợi chỉ vàng và đen trên đó.
Lúc này, Ti Hàn Nguyệt cúi đầu, mái tóc dài đến vai buông xuống che kín khuôn mặt. Không ai biết, lúc này vẻ mặt nó như thế nào. Đứng một lúc, Hàn Nguyệt mới chậm rãi đi đến giữa sân, rồi đứng yên tại chỗ, xoay người, ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, mọi người xung quanh như ngừng thở vì sững sờ, trừ những người đã gặp qua Hàn Nguyệt. Ai cũng không dám tin tưởng những gì mình đang thấy trước mắt đây là thật. Ngay cả Ti Khải Thiên, kẻ vừa rồi vẫn dùng đủ mọi mưu kế ép Hàn Nguyệt phải lộ diện, lúc này cũng há hốc mồm vì kinh ngạc.
Khiếp sợ, không thể tin được, sững sờ… đủ mọi loại tâm tình xuất hiện trên mặt những kẻ đang ngồi đây. Đây… đây có thể là dung mạo của một con người sao? Đây… đây là dung nhan của một đứa trẻ chưa đến năm tuổi sao? Không thể tin được, cũng không cách nào tin được.
Mấy ả thị nữ đang rót rượu cho quan khách giờ phút này cũng quên mất nhiệm vụ của mình. Rượu trong bầu vẫn tiếp tục chảy, tràn lan ướt khắp mặt bàn.
Ti Hàn Nguyệt chẳng màng đến những tiếng xôn xao đang nổi lên bốn phía, nó nhìn thẳng vào Ti Ngự Thiên rồi sau đó, từ từ quỳ xuống, cúi đầu, phủ phục xuống đất, hai tay chậm rãi đưa sang hai bên.
Ti Ngự Thiên mở to hai mắt, Tiêu Lâm mở to hai mắt, tất cả những người đã gặp qua Hàn Nguyệt đều mở to hai mắt. Cho đến tận bây giờ, Hàn Nguyệt chưa lần nào hành lễ với Ti Ngự Thiên, mà lúc này, nó lại dùng tư thế phủ phục đầy thành kính quỳ xuống trước mặt hắn.
Ti Ngự Thiên nhìn chằm chằm vào Hàn Nguyệt, đôi tay hắn đã bắt đầu có chút run rẩy.
Khi tất cả mọi người ở đây còn chưa kịp tỉnh táo lại, Hàn Nguyệt đã bắt đầu cử động. Đầu tiên, nó chậm rãi đưa tay trái lên, từng chút từng chút một, cho đến khi cao quá đỉnh đầu, rồi tay phải cũng lặp lại động tác tương tự.
Theo động tác của đôi tay, những tiếng chuông trong trẻo liên tiếp phát ra từ trên người Hàn Nguyệt. Mỗi cánh tay của nó đều đeo một bộ lục lạc. Sau khi tay phải được giơ lên quá đầu, cả hai bàn tay bắt đầu rung động, Hàn Nguyệt cũng từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Ti Ngự Thiên.
Nó ngồi thẳng dậy, tiếng chuông vẫn nối liền nhau vang lên không dứt. Chân trái gập lại bước lên phía trước làm trụ, kéo theo chân phải, Hàn Nguyệt đứng lên. Rồi nó vòng cánh tay ra sau cổ, đôi chân theo nhịp chuông cũng bắt đầu chuyển động.
Âm thanh trong vắt tiếp tục ngân vang, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn. Thì ra, trên chân Hàn Nguyệt cũng mang vòng lục lạc.
Những tiếng chuông trong trẻo thanh thoát vang vọng cả bầu trời yến hội. Theo nhịp chuông ngân vang, thân hình Hàn Nguyệt cũng bắt đầu chuyển động. Duỗi hai tay ra, rồi thu tay về, chân chạm đất rồi lại nhảy múa, tiếng chuông không dừng lại, ánh mắt Hàn Nguyệt cũng không rời khỏi Ti Ngự Thiên.
Sau đó, nó giơ hai tay lên cao, thân thể bắt đầu xoay tròn, càng lúc càng nhanh, tà áo cũng theo đó mà tung bay phấp phới. Lúc này, Hàn Nguyệt tựa như tiên đồng sắp sửa bay lên trời cao. Ánh trăng phủ xuống càng làm cảnh tượng thêm mơ hồ, huyền ảo.
Và khi mọi người tưởng rằng, Hàn Nguyệt sẽ theo gió bay đi thì nó bỗng ngừng xoay, bắt đầu nhảy múa những động tác càng lúc càng phức tạp, rồi lại xoay tròn, nhảy múa, xoay tròn, nhảy múa…
"Phượng Hoàng Triều Phụng?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!