Trên sân trống trải một người một thân áo trắng đang đứng, tóc dài vi phiêu, dung mạo tuyệt thế làm cho thiên địa đều phải thất sắc, văn mạch trên má phải lại làm cho hắn có vẻ có chút tà mị, nhưng song đồng bảy màu kia tản mát ra ánh sắc bén như có thể thấy rõ hết thảy, rồi lại khiến cho hắn bịt kín một tầng khí chất nghiêm nghị.
Toàn thân như bao phủ ở trong mâu thuẫn làm cho hai người đang đánh nhau vừa nhìn thấy liền không nói được một lời.
Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn hai người chỉ chuyên chú mà đánh nhau, nửa năm qua đều trình diễn một màn như thế. Mà từ khi được người nọ tự mình dạy, võ công cùng năng lực ứng đối của hai người đột nhiên tăng mạnh lên.
Ước chừng một canh giờ sau, hai người đồng thời xuất ra chiêu cuối cùng, sau đó liền thu thế nhảy về phía sau ngừng lại, tiếp theo xoay người hướng người đứng ở một bên hành lễ.
Ti Hàn Nguyệt nhìn thấy hai người vẫn như trước không lên tiếng, chính là xoay người đi tới nhuyễn y phía trước ngồi xuống. Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn cũng vội vàng đi qua, im lặng ngồi đối diện người nọ.
"Từ ngày mai, các ngươi không cần đến nữa."
Tiếp nhận nước trà Huyền Thanh đưa, Ti Hàn Nguyệt lạnh nhạt nói.
"Ca ( Hoàng thúc )? !" Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn nghe người nói thế, trong lúc nhất thời có chút phát mộng, có chút kinh ngạc.
"Những gì các ngươi có thể học, ta đã dạy toàn bộ, nếu muốn mạnh hơn các ngươi phải không ngừng tự tôi luyện. Không trải qua chém giết, vĩnh viễn không thể trở thành kẻ quật cường , ý tứ này không cần ta nhiều lời."
Một câu nói của Ti Hàn Nguyệt liền dẹp bỏ bất an của hai người.
Y Tư Hàn. Ti Hàn Nguyệt đột nhiên gọi.
Ca. Y Tư Hàn còn đang chăm chú nhìn ca ca.
"Ngày mai trở đi, ngươi đến Nội Giam xử cùng Ám nhãn đi nhận nhiệm vụ, sáng sớm ngày mai sẽ có người mang ngươi đi. Thiên Nguyệt Phủ cùng Huyết Độc Giáo nếu không có đại sự, ngươi cứ giao cho người phía dưới xử lý là được."
Dạ, ca.
Ti Liễu Hàn. Nói xong, Ti Hàn Nguyệt nhìn tên còn lại, đồng thời từ trong lòng xuất ra một cuốn sổ.
Hoàng thúc.
Ti Liễu Hàn cung kính tiếp nhận thứ gì đó người nọ đưa qua.
"Thân là Hoàng tử, ngươi phải hiểu biết quân đội của mình, thân là Thái tử, tương lai phải khống chế cả thiên hạ, thực lực của ngươi còn chưa đủ." Nhìn Thái tử đối diện, đôi mắt Ti Hàn Nguyệt có chút thâm trầm.
"Hoàng thúc giáo huấn rất phải."
Ti Liễu Hàn thấp giọng lại, trong mắt xẹt qua một đạo ám quang khổ sở.
"Ngày mai, một vạn Ngự lâm quân mới vừa chiêu mộ sẽ đưa đi huấn luyện, ngươi cùng vài người nữa đi theo. Trước khi trở về, đem nội dung trong quyển sổ trên tay ngươi toàn bộ hoàn thành."
Ti Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm Ti Liễu Hàn, giọng điệu lạnh nhạt như trước.
... Dạ, Hoàng thúc. Xiết chặt tay, Ti Liễu Hàn trầm thanh đáp trả.
"Ti Liễu Hàn, chấp nhất sẽ không thể thay đổi được gì, chỉ làm cho ngươi càng ngày càng yếu. Ngươi như vậy, dùng cái gì xưng vương xưng đế." Ti Hàn Nguyệt lãnh trầm trong lời nói làm cho sắc mặt Ti Liễu Hàn nháy mắt trở nên tái nhợt.
Hoàng thúc!
Ti Liễu Hàn có chút kinh hoảng hô lớn. Lời nói của Hoàng thúc làm cho hắn có chút sợ hãi.
Ca? Y Tư Hàn có chút vô thố nhìn ca ca, lời nói của ca đến tột cùng là ý gì.
Mà Ti Hàn Nguyệt lại không nói thêm gì nữa, chính là đứng lên xoay người nhìn về hai người mới đến. Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn kinh ngạc nhìn người không biết khi nào xuất hiện, sửng sốt một hồi vừa muốn hành lễ, đã bị một người khẽ nâng tay ngừng lại.
"Hàn Nguyệt, đã xong sao?"
Ti Cẩm Sương bắt tay đem áo choàng đi đến phủ lên cho người nọ, ôn nhu hỏi. Mấy ngày nay dần dần lạnh, tuy biết người này không sợ lạnh, nhưng hắn vẫn rất lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!