Đến khi tôi tỉnh lại, đầu óc đã không còn hỗn độn như trước nữa.
Tôi nhìn xung quanh thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ.
Bên bàn trong phòng, cha và Quách Thanh An đang ngồi ở đó.
Quách Thanh An... Anh ta không chết?
Tỉnh rồi sao? Giọng nói cha tôi vang lên, giọng điệu không giận tự uy.
Cha, con... Tôi há miệng, nhưng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Con nghiện từ lúc nào?" Ông ta hỏi.
"Nghiện... nghiện cái gì?" Tôi khó hiểu hỏi.
"Hả, giả vờ, tiếp tục giả vờ sao."
Thu Vũ Miên Miên
Cha tôi như bị chọc giận mà bật cười:
"Cha đưa bác sĩ Tôn đến, ông ấy nhờ bạn bè lén làm kiểm tra cho con, nói trong m.á. u con có thể kiểm tra được nồng độ A... A gì đó rất cao. Thứ đó là thuốc tâm thần, con không có bệnh thì uống nó làm gì?"
Ông ấy đứng dậy, đi đến trước mặt tôi:
"Bắt đầu hít thuốc phiện từ khi nào?"
Thuốc phiện?
Trong đầu tôi mơ hồ có một phỏng đoán:
"Cha, con thật sự không hít thuốc phiện... Cha, con hỏi cha một chuyện, sau khi thuốc này tiến vào trong cơ thể, con người sẽ có đặc điểm gì?"
"Thích ngủ, dễ xuất hiện ảo giác, vọng tưởng, ươn nữa tư duy sẽ hỗn độn, khi bộc phát trong lúc phê thuốc rất dễ dàng nghe theo chỉ thị của người khác mà làm theo. Nước ngoài có một số người làm có thể thôi miên bất hợp pháp, chính là nhờ loại này."
Ông ấy nói.
"Con hiểu rồi, con hiểu rồi!"
Tôi bừng tỉnh đại ngộ:
"Cha, con bị người ta bỏ thuốc."
Ông ấy có chút kinh ngạc nhìn tôi:
"Có người bỏ thuốc con, sau đó sai con đi tự thú?"
Đúng vậy. Tôi khẳng định nói.
Rất nhiều manh mối trong đầu trong nháy mắt xuyên qua.
Đúng vậy, lão Từ...
Tôi vẫn quên, hiềm nghi của ông ta, thật ra mới là lớn nhất.
"A, giám đốc Trần, tôi nói rồi, bình thường tôi vẫn nhìn A Tấn, biết chắc chắn anh ta không nghiện."
Quách Thanh An cười cười nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!