Tôi không phải là người tốt.
Cha tôi là người kiểm soát thực tế của công ty xây dựng tư nhân lớn nhất thành phố Lệ Hà.
Và tôi, chỉ là một đứa con hoang của ông ta.
Ở rất nhiều nơi, nếu muốn làm nên nghiệp lớn thì ít nhiều phải dính chút việc bẩn thỉu.
Quê tôi chính là như vậy, nếu như không dùng chút thủ đoạn đặc biệt thì rất khó làm ra tiền.
Việc làm ăn của cha tôi luôn có người chuyên môn thay ông ta làm việc bẩn thỉu.
Người đó, là bác cả của tôi.
Chỉ là khi tôi tốt nghiệp đại học, bác cả đã c.h.ế. t vì ung thư phổi.
Vì thế, dưới sự sắp xếp của cha, tôi thuận lợi ngồi lên vị trí trước đây của bác cả.
Tôi phải thay thế bác ấy, thay cha đi làm những việc bẩn thỉu này.
Tôi vẫn luôn biết bản thân không có cơ hội trở thành chủ nhân mới của công ty cha.
Cha tôi sẽ để lại công ty đó cho người anh cùng cha khác mẹ của tôi.
Mà tôi chỉ là đứa con riêng không lên nổi mặt bàn, chỉ có thể ở chỗ tối làm một cái bóng.
Cũng may, bác cả đã bồi dưỡng những anh em cấp dưới kia, mọi chuyện làm đều thuận buồm xuôi gió.
Bởi vậy, tuy rằng tôi chưa từng tiếp xúc với loại chuyện đen tối như này vẫn miễn cưỡng ứng phó được với những nhiệm vụ cha giao.
Chỉ là ba năm trước xảy ra một chuyện, khiến tôi không thể không rời khỏi quê nhà, đến thành phố này tránh gió.
Lần đó, tôi cùng mấy anh em đi uy h.i.ế. p một đôi vợ chồng tố cáo chúng tôi khai thác cát phi pháp.
Nhưng lúc đến đó thì người chồng không có ở đây, chỉ có người vợ.
Tôi và anh em muốn ra tay dạy dỗ cô ta.
Nhưng lúc đánh người, tôi không khống chế được bản thân nên ra tay khá nặng, người vợ bị đánh cho ngã xuống đất không dậy nổi.
Khi đó tôi cũng không hoảng hốt, bởi vì vợ chồng này chỉ là tầng lớp dưới đáy, sẽ không có bất kỳ thủ đoạn nào có thể đối phó tôi.
Chúng tôi vốn không để lại dấu vết có thể xác minh thân phận ở hiện trường.
Huống chi cho dù có thì cha cũng có ô dù của ông ta, hoàn toàn có thể đè chuyện này xuống.
Nhưng điều tôi không nghĩ tới chính là, vài ngày sau, sắc mặt cha âm trầm tìm tới bảo tôi đi nơi khác tránh nạn.
Thì ra bởi vì chúng tôi đánh đập mà vợ của nhà đó bị tàn tật, cả đời này cũng không đứng dậy nổi.
Người chồng đau buồn, tự trách mình, nhưng phần nhiều là giận dữ với chúng tôi, thề sẽ đưa tôi vào tù.
Mà con gái của bọn họ ở nơi xa xôi cũng chạy về, phối hợp với cha cô ta cùng nhau báo cảnh sát, tìm kiếm chứng cứ, thậm chí khi cảnh sát đang làm việc họ cũng không ngừng thăm hỏi, dùng hết thủ đoạn muốn tìm được chứng cứ có thể định tội tôi.
Nỗ lực của bọn họ cũng có thành quả, không biết sao lại khiến cảnh sát có phương hướng điều tra chính xác.
Mà lúc đó lại đang là thời kỳ then chốt quét đen trừ ác của tỉnh, tổ giám sát tỉnh cũng tham gia, ô dù của cha tôi không thể tạo áp lực cho cơ sở.
Dưới tình huống như vậy, thật sự tôi có khả năng sẽ bị phát hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!