Chương 4: Mây tan sợ gặp trăng

"Này, các cậu có thấy người kia kì quái không?" Horio thành viên bên cạnh, chỉ chỉ tân sinh năm nhất đeo kính đen ngồi trong góc.

"Đúng là có hơi kì quái...." Kachiro thấp giọng nói,

"Cậu ta hình như tên Ogihara Aitsuki, học lớp 3."

"Ê, Echizen, cậu không cảm thấy người kia có gì kì quái à, cái dạng này sao có thể đánh tennis?" Horio thấy Echizen không để ý tới hắn, lần thứ hai hỏi.

Echizen hơi nghiêng đầu, nhìn một chút nam sinh tóc che hết kính mắt, mặc đồ thể dục dài rộng đang ngồi trong góc, rồi quay đầu lại cột dây giày: Không biết. Lại tiếp tục lãnh đạm.

Ogihara Aitsuki ngồi trước túi tennis của mình, bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ của vài người, cậu biết bộ dạng của mình rất quái lạ, tuy nhiên... cậu cũng chẳng có ý định ngốc ở đây lâu lắm.

Thấy có hai gã senpai sắc mặt không thân thiện đang tìm Ryoma, sau khi Ryoma ném lại tất cả cho Horio, Ogihara lén lút theo sau.

"Xin chào, mình là Ogihara Aitsuki."

Đi vào phòng thay quần áo, Ogihara hạ thấp tiếng nói nhìn về phía Ryoma... Người này không cao thêm chút nào nhỉ.

... Echizen Ryoma. Đối với người theo mình đi vào, Echizen có chút thâm ý nhìn thoáng qua, sau đó ngồi trên ghế dài thong thả mặc bộ đồng phục thể thao vào.

".... Cậu.. đánh tennis tốt lắm..." Ogihara nhẹ nhàng mang y phục trên ghế của Ryoma ra, để sang một bên, tới ngồi bên cạnh Ryoma.

….. Ryoma nhìn Ogihara, không nói gì.

"Mình nghe nói... cậu từ nước Mỹ trở về." Biết Ryoma luôn ít nói, Ogihara không hề cảm thấy tức giận.

Ừ.

".... Bầu không khí ở đây không tự do rộng mở như bên Mỹ.... cho nên, thái độ của các senpai không hẳn là rất tốt... Tuy vậy... mình nghĩ cậu nên đối với họ khách khí một chút, dù sao... cậu là lính mới, bọn họ rất dễ dàng gây khó dễ cho cậu..." Ogihara cẩn thận dùng từ, nói ra mục đích chủ yếu của bản thân khi đi theo Ryoma.

Echizen quay đầu trực tiếp nhìn người đứng cạnh, đôi mắt to màu hổ phách sáng lên khác thường. Lúc này có vài người tiến vào phòng thay quần áo, Ogihara vội vã đứng lên đi ra ngoài.

Cậu nghĩ những người này vào thật đúng lúc, cậu vừa có cảm giác bị Ryoma nhận ra.

"Echizen, Ogihara cậu ta làm gì mà vội vàng đi ra ngoài vậy, vừa rồi cậu ấy tìm cậu?" Horio lớn giọng hỏi, hoàn toàn đã quên lúc trước vừa bị Echizen hãm hại.

Không có gì.

Thu lại đường nhìn, Echizen nhàn nhạt trả lời, nhưng mũ lưỡi trai sụp xuống che đi đôi mắt mèo vừa thâm thúy chớp vài cái.

… ….....

Nằm trên mặt đất, chậm rãi thục hiện động tác ngồi lên nằm xuống, nhìn senpai vừa bị Ryoma chọc tức đang tìm Ryoma gây hấn, trong ngực Ogihara hơi có chút hờn giận. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, thái độ Ryoma tuy rằng có chút không được, nhưng … mấy người này làm senpai cũng thật kém cỏi đi.

Không nghe được bọn họ nói cái gì, Ogihara đứng lên đang chuẩn bị đi sang chỗ Ryoma, chợt thấy vài người mặc áo thể thao màu lam đi vào sân bóng.

Chào senpai.

Thấy mấy người đi vào, tất cả cầu thủ trong sân đều cúi đầu hô to.

"Để giúp tân sinh làm quen với bầu không khí của câu lạc bộ, các cậu có thể tới sân bóng trống luyện tập." Oishi trên trán chỉ có hai dúm tóc ôn hòa nói với học viên mới.

Được sự đồng ý của senpai này, tân sinh năm nhất đều cực kì hưng phấn. Ogihara lúc này hiểu được, những người này chỉ sợ là chính tuyển của đội tennis Seigaku đi.

Nhìn Arai năm hai đi khỏi chỗ Ryoma, Ogihara đi tới ghế bên lấy khăn mặt sát sát mồ hôi, nghỉ ngơi được một hồi, Ogihara quyết định tiếp tục luyện tập.

Đến lúc Ogihara định đứng lên, một quả bóng tennis từ sân của đội tuyển chính thức bay ra, trong khoảnh khắc đó Ryoma lại nhảy lên đánh quả bóng đó vào trong sân, nhất thời trong sân một mảnh yên tĩnh. Ogihara ở trong lòng nở nụ cười, thực lực xủa Ryoma xem ra đã khiến bọn họ thất kinh rồi.

Đối với Arai bọn họ cho rằng tân sinh năm nhất không có khả năng cùng chính tuyển đối kháng mà nói, làm Ogihara thấy có chút buồn cười. Kẻ mạnh thì có đối thủ mạnh, đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!