Chương 29: Quyết đấu

Dưới ánh đèn đường hơi tối, hai người một cao một thấp chậm rãi bước đi. Không ai mở miệng, hai người cứ vừa đi vừa trầm ngâm như thế.

Một lát sau, người đội mũ đeo túi tennis mở miệng.

"Đội trưởng, anh bảo tôi ngày mai đánh một trận chính là vì chuyện này phải không?" Ryoma thấp giọng hỏi, đôi mắt bị mũ che khuất không nhìn ra bất kì biểu tình gì.

"Echizen, cậu đánh tennis vì cái gì? Vì muốn đánh bại một người mà đánh tennis, chỉ như vậy cậu đã thỏa mãn sao?" Tezuka dừng bước nghiêm khắc nhìn Ryoma.

"Đội trưởng, tôi chưa từng biết Backy lại lợi hại như vậy. Tuy rằng tôi chưa từng thắng cậu ấy nhưng tôi luôn tin tưởng một ngày nào đó tôi sẽ đánh bại cậu ấy."

Ryoma cũng dừng lại, nhưng vẫn cúi đầu như trước, trong giọng nói mang theo một tia thất bại.

"Echizen, ôm mục đích đánh bại một người mà đánh tennis, đến khi cậu thắng người đó rồi thì cậu còn lại cái gì. Trên thế giới này, có rất nhiều người so với cậu còn lợi hại hơn. Echizen, Itsuki

-chan là vì vui vẻ mà đánh tennis, vậy còn cậu? Thực sự chỉ là vì đánh bại cha cậu, Echizen Nanjiro sao?

Không có tennis thuộc về chính cậu, cậu vĩnh viễn không vượt qua được cha cậu, cũng vĩnh viễn không thể tiến xa hơn." Tezuka không vì Ryoma bàng hoàng và thất bại mà dịu giọng, trái lại càng nghiêm túc nói với Ryoma.

Ryoma ngẩng đầu, trong đôi mắt hổ phách đã không có kiêu ngạo và tự tin thường ngày mà chỉ là hoang mang không hiểu rõ bản thân.

Sự kiên trì trong nhiều năm tại giờ phút này bắt đầu tan rã, cảnh tượng vừa nhìn thấy làm cậu sinh ra hoài nghi đối với chính mình.

"Echizen, để chúng tôi thấy tennis của chính cậu đi, tennis của Echizen Ryoma. Echizen, để chúng tôi nhìn xem cậu có thể vượt qua chính mình hay không."

Tezuka lấy từ trong túi ra một quả bóng tennis, đưa tới trước mặt Ryoma, kiên định nhìn cậu,

"Echizen, hãy trở thành trụ cột của Seigaku đi."

Ryoma khiếp sợ nhìn đội trưởng, bàn tay cầm túi tennis nắm chặt. Mười phút sau, Ryoma cúi đầu nhận lấy trái bóng trong tay đối phương, rồi cũng không quay đầu lại mà rời đi thật nhanh.

Ùm người đang nằm trong bồn tắm lớn vội ngồi dậy. Ogihara nhìn điện thoại di động trên bồn rửa mặt, trong lòng lo lắng không biết đội trưởng và Ryoma nói chuyện thế nào rồi.

Ra khỏi bồn tắm, Ogihara đi tới vòi hoa sen tắm sạch lại rồi tùy tiện lau người, mặc áo choàng vào đi ra ngoài.

"Aizzzz... Không biết Ryoma có thể nghĩ ra cách gì không." Ngồi trên sô pha, Ogihara cúi đầu lau tóc, cậu không dám gọi điện thoại cho Ryoma, dù sao cậu cũng không dám chắc Nanjiro

-san có bán đứng mình hay không, ông chú này đã có tiền án bất lương rồi mà.

Hiện giờ cậu chỉ có thể chờ tin tức từ phía đội trưởng, hoặc là Ryoma tự mình gọi cho cậu.

Trong phòng lạnh tanh, Ogihara đột nhiên thấy có chút cô đơn. Thật nhớ mọi người ở Anh quá, nhưng một giờ trước cậu vừa mới gọi điện thoại cho cha mẹ và các anh. Giờ mà lại gọi tiếp, sợ rằng họ sẽ lo lắng mất.

Nghĩ tới đây, Ogihara có chút bực mình, hôm nay Tanaka

-san nói với cậu có người đang tìm cậu khắp nơi. Tuy rằng chưa nói rõ tên nhưng từ miêu tả của những người đi tìm thì nhận ra ngay người bọn họ muốn tìm chính là cậu.

Chuyện này cậu không để Tanaka

-san nói cho người nhà bởi vì khi cậu nghe Tanaka

-san nói muốn tìm cậu là người của tập đoàn tài chính Atobe, cậu đoán ra ngay ai đang tìm mình.

Cậu không biết người kia vì sao lại muốn tìm cậu, nếu như hắn và những kẻ trước đây cũng giống nhau, cậu nên làm gì bây giờ, lẽ nào lại đến nơi khác sao?

Ở đây cậu mới quen nhiều bạn bè như vậy, vừa làm quen với cuộc sống nơi này, cậu không muốn rời đi, nhưng cậu cũng không muốn quay lại sống những ngày tháng như trước nữa.

Nhìn mấy thứ hôm nay mới mua được, Ogihara lấy điện thoại bàn trên sô pha, bấm một dãy số....

"A lô, xin chào, Yukimura Seiichi đây." Nghe thấy giọng nói có chút lạnh lùng xa cách, Ogihara dừng một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!