Backy. Nghe giọng nói khẳng định mang theo một tia buồn bực, Ogihara kinh hoảng nhìn người đang cầm tay mình, ấp a ấp úng nói:
"E.. Echizen... Cậu.. Cậu đang nói cái gì..." Ogihara trong ngực loạn cực kỳ, sao Ryoma lại nhận ra mình, rốt cuộc mình sai ở đâu!
Ryoma thở dài, buông Ogihara ra:
"Backy, tớ đã biết rồi. Ngay từ đầu tớ đã nghĩ cậu rất quen thuộc, sau đó lúc cùng cậu chơi bóng tớ nghĩ chắc chắn cậu biết chơi. Nhưng cậu cải trang nên tớ không nhận ra, sau đó về nhà ông già tớ đã nói tớ biết cậu là ai."
Ryoma biết trí nhớ mình không tốt, nếu không thì từ lúc cậu nghe được thanh âm của Ogihara đã phải nên nhận ra cậu ấy rồi.
"Ryo... Ryoma... Thế à... Vậy cậu..." Ogihara khó hiểu nhìn Ryoma, nếu Ryoma đã sớm biết, sao vẫn không lật tẩy cậu. Sao Nanjiro
-san lại bán đứng cậu, làm cậu chưa kịp chuẩn bị gì hết.
Cậu không muốn nói.
Ryoma hơi tức giận nhìn Ogihara, nếu hôm nay mình không bị thương, chắc Ogihara vẫn định gọi mình Echizen Echizen đi.
Chuyện hôm nay làm cậu quyết định không thể để Ogihara tiếp tục trốn nữa.
Ryoma.... Ogihara không biết nên làm gì bây giờ, cậu đã làm Ryoma giận rồi, tuy rằng cậu sớm đoán được nếu Ryoma biết cậu là ai thì nhất định sẽ tức giận.
"Backy, cậu đột nhiên không thi đấu nữa tuy làm tớ tức giận nhưng sau khi ông già tớ nói cho tớ nguyên nhân, tớ cũng không tức giận nữa. Tớ giận vì cậu không tin tớ, chúng ta là bạn bè, vậy mà cậu đến Nhật Bản lại có thể làm bộ không nhận ra tớ.
Nếu như hôm nay tớ không bị thương, có phải cậu vẫn định gọi tớ Echizen, vẫn coi tớ như người xa lạ không?
"Ryoma càng nghĩ càng tức giận, tức giận vì đối phương không tín nhiệm mình."Ryoma... Tớ vốn không biết cậu ở đây, lúc tớ... tớ đến trường học mới biết được cậu cũng đến, tớ đã muốn nói cho cậu, nhưng lại sợ... cậu giận tớ, cho nên mới...
"Ogihara tháo kính mắt nhìn Ryoma,"Ryoma... đừng giận tớ nữa.
"Cậu không muốn mất đi người bạn như Ryoma."Nếu như mỗi ngày cậu đều làm bữa trưa cho tớ, tớ sẽ không giận cậu nữa.
"Tức giận trong mắt Ryoma dần tan biến, đưa lại kính mắt cho Ogihara để cậu đeo vào."Ryoma...
"Ogihara cảm động gọi một tiếng,"Cậu...
"Sờ sờ kính mắt, Ogihara lại thấy khó hiểu."Cậu tới Nhật Bản, không phải là vì không muốn người khác nhận ra cậu sao?
"Ryoma cười cười, sau đó kéo Ogihara,"Đi thôi, đêm nay ở nhà tớ đi.Ryoma, cảm ơn cậu.
"Đối với việc Ryoma dễ dàng tha thứ mình như vậy, Ogihara ngoại trừ cảm ơn thì không biết nên nói gì."Cậu là bạn tớ.
"Thấy Ogihara khách khí, Ryoma có chút hờn giận."Ừ! Chúng ta là bạn bè.
"Ogihara buông xuống lo lắng cười rộ lên, giơ tay lên, Ryoma cũng giơ tay lên, hai người đập tay biểu hiện tình bạn."Được rồi, trong lúc Kaidoh senpai thi đấu, Fuji sepai đứng cạnh cậu làm gì đấy?
"Buông tay, Ryoma hỏi, cậu mới không tin Ogihara cùng Fuji senpai"thân mậtđâu.À.. cậu không nói tớ cũng quên luôn.Ogihara vội vã nói,Fuji senpai nói trên người tớ có mùi thơm, cậu có bao giờ ngửi thấy không? Ryoma, cậu ngửi xem, trên người tớ sao lại có mùi được? Fuji senpai chắc là nhầm rồi.
"Nghĩ đến nếu như trên người thực sự có mùi thơm Ogihara liền nổi lên một thân da gà, quá... kinh dị. Ryoma không tiến lên ngửi mà trong mắt hiện ra ảo não... Sao cậu lại quên chuyện này được, cuối cùng cậu biết vì sao ngay từ đầu lại thấy Ogihara có cảm giác quen thuộc rồi."Ryoma?
"Thấy Ryoma không biết đang nghĩ gì, Ogihara kêu một tiếng."Ogihara, trên người cậu đúng là có mùi thơm, nhưng không rõ lắm.
"Câu trả lời của Ryoma làm Ogihara đứng hình... Vì sao chưa từng có ai nói với cậu chuyện này..."Ryoma! Sao cậu không nói cho tớ biết!.... Có sao đâu? Mùi không khó chịu mà.........Mấy đứa vừa đi đâu đấy?
"Thấy hai người đi tới, HLV Ryuzaki hỏi, lúc nãy thấy hai người ra khỏi phòng bệnh, bà tưởng rằng họ đã đi trước rồi."Em đi nhà vệ sinh.
"Ryoma không đổi sắc mặt trả lời."Ừ... Vậy chúng ta đi thôi, đến chỗ tiếp theo.
"HLV Ryuzaki giáo luyện vô lực mỉm cười, thật không có biện pháp với thằng nhóc này."Chỗ tiếp theo?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!