Chương 2: (Vô Đề)

Mấy ngày liền mưa xuân liên miên, hôm nay cuối cùng cũng hửng nắng.

Diệp Thanh Vũ theo thói quen dậy sớm, khoác lên mình ánh nắng ban mai dịu dàng chạy vài vòng, về nhà tắm rửa thay quần áo rồi ăn sáng.

Thu dọn xong nhìn thời gian, mới tám giờ đúng.

Cô không khỏi bật cười.

Công việc mới chín giờ đi làm thật là thoải mái.

Nhà gần công ty, chỉ cần đi ba trạm tàu điện ngầm, rồi đi bộ năm phút là đến phố Nhung Mao.

Diệp Thanh Vũ trước đây làm việc cho một công ty internet hàng đầu trong ngành, tòa nhà sừng sững ở khu thương mại trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, khắp nơi lấp lánh ánh đèn, xa hoa đến mức có chút sốt ruột.

Nhưng con phố trước mắt lại mang phong cách hoàn toàn khác biệt.

Nó được thời gian gọt giũa trở nên dày dặn, ấm áp, trong buổi sáng sớm vắng vẻ càng thêm yên tĩnh, an hòa.

Đi dọc theo con hẻm quanh co, ánh mắt lướt qua những tấm biển gỗ cổ kính trên bức tường gạch xanh trắng.

Số 106, số 107…

Số 108.

Đến rồi.

Một bông hoa màu hồng lấp lánh vươn ra từ hàng rào màu bạc, đúng lúc gió xuân thổi qua, lay động làm rơi những giọt sương.

Diệp Thanh Vũ men theo cành hoa mảnh mai nhìn vào trong sân, liền thấy từng khóm hoa xuân nở rộ, những cây trúc non xanh mướt mọc thẳng tắp như thông. Chiếc xích đu bằng gỗ tử đàn đung đưa trong gió nhẹ, có một con mèo tam thể đang cuộn tròn ngủ trưa.

Sức sống dồi dào, lại yên tĩnh an nhiên.

Đi vào trong nữa, một tòa nhà ba tầng tinh xảo đứng yên, tường sơn trắng, mái ngói đỏ nhạt, bệ cửa sổ hình vòm hoa nở rực rỡ.

Đẹp quá.

Cô sắp được làm việc ở đây.

Mắt Diệp Thanh Vũ sáng long lanh, bước nhanh về phía trước, ấn chuông cửa.

Đing đoong một tiếng, con mèo tam thể trên xích đu trong sân lập tức mở mắt.

Cô ấy nghiêng đầu, tao nhã nhảy xuống, trong nháy mắt đáp đất liền biến thành hình người.

Cửa lớn nhanh chóng được mở ra. Diệp Thanh Vũ ngẩng đầu, đối diện với một cô gái trẻ.

"Chào buổi sáng, tôi là Diệp Thanh Vũ, hôm nay đến nhận chức…"

Cô nói những lời đã chuẩn bị trước, trong lòng lại thầm cảm thán——

Thật là sành điệu!

Tóc của cô gái trước mặt được nhuộm màu trắng sữa, xen lẫn những lọn tóc màu đen và cam, ba màu phối hợp, trông vừa đẹp vừa tự nhiên.

"Tôi là Bạch Sương, trợ lý của chị Nhung. Cô đi theo tôi."

Giọng nói của cô gái lạnh nhạt, biểu cảm cũng ngầu như màu tóc.

Diệp Thanh Vũ mỉm cười với cô ấy: Làm phiền cô rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!