Không được mắc bẫy, con người lăng nhăng cũng dỗ dành chủ nhân trước như vậy.
"Có phải vì em ngất đi một ngày, làm lỡ dở công việc của mọi người không?" Diệp Thanh Vũ bắt đầu nỗ lực tự kiểm điểm bản thân, nhẹ nhàng nói:
"Những nhiệm vụ lẽ ra phải bố trí hôm nay có thể giao hết cho em làm, buổi tối em sẽ làm bù tiến độ."
Bùi tiểu Panda run run lông mi.
Con người ngốc nghếch này, suy nghĩ hoàn toàn trật lất, mãi không nói ra được một câu cô muốn nghe.
Diệp Thanh Vũ thấy người phụ nữ vẫn luôn im lặng không nói gì, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Trong lúc hoang mang không biết làm sao, lại nghe thấy Bùi tổng cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng vàng:
"Diệp Thanh Vũ, cô từng được nuôi bao giờ chưa?"
Câu hỏi kỳ lạ thật.
Diệp Thanh Vũ ngẩn ra, theo bản năng trả lời: Được nuôi rồi.
Bùi tiểu Panda nheo mắt hoa đào, đột nhiên cảm thấy miếng táo trong miệng không còn ngọt nữa.
Nếu lúc này là nguyên hình, đôi tai to lông trắng như tuyết kia chắc chắn sẽ cụp xuống.
"Là mẹ nuôi em lớn. Sau này đi làm rồi, em bắt đầu tự nuôi mình."
Mặc dù không biết câu hỏi này quan trọng ở đâu, nhưng Diệp Thanh Vũ vẫn nghiêm túc trả lời.
Bùi tiểu Panda khựng lại.
Cô khẽ mở môi, khóe môi dính nước táo ướt át, chiếc răng nanh nhọn sắc bén lộ ra một góc trắng ngần, hiếm khi có dáng vẻ ngây ngốc.
Diệp Thanh Vũ nhìn thấy khóe môi của người phụ nữ dường như dính nước, liền thuận tay rút một tờ giấy ăn trên bàn, theo bản năng muốn lau đi -
Động tác cứng đờ giữa không trung.
Rốt cuộc là từ đâu chui ra cái bản năng muốn hầu hạ đối phương vậy chứ?
Cô khựng tay lại, nhẹ nhàng nhét tờ giấy ăn vào tay Bùi Nhung, sau đó kiên nhẫn hỏi:
"Bùi tổng còn muốn biết gì nữa không?"
Bùi tiểu Panda l.i.ế. m liếm khóe môi, lại cảm nhận được vị ngọt thanh của táo.
Vẫn là hương vị cô yêu thích nhất.
Cô ngả người ra sau ghế sofa, làm bộ như không để ý, tiếp tục xác nhận:
"Vậy chiều nay cô ngủ mê, mơ thấy mẹ sao?"
Em nói mớ sao?
Diệp Thanh Vũ trầm ngâm vài giây: Vậy chắc là mẹ.
Dù sao trong cuộc đời cô cho đến nay, không có sự tồn tại quan trọng nào khác.
Bùi tiểu Panda lặng lẽ cong môi, cảm thấy trong lòng mơ hồ có chút vui vẻ len lỏi.
Thì ra là vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!