Chọc cho sếp khóc.
Đến giờ ăn trưa, cô đến nhà ăn ở tầng một, quả nhiên không thấy Bùi tổng.
Chỉ có thể một mình ngồi vào bàn ăn, ăn mà không biết mùi vị.
La Biện dọn dẹp xong nhà bếp, vừa ngân nga vừa đi ra, nhìn thấy nhân loại bảo bối của Nhung tỷ đang cắn đũa, nửa ngày không động đậy, không khỏi nghiêng đầu:
"Diệp Thanh Vũ, cô thích ăn đũa à? Mai tôi xào cho cô một đĩa."
…… Lông mi Diệp Thanh Vũ run lên: Không ạ.
Cô bắt đầu gắp thức ăn, lúc này mới để ý thấy trưa nay cũng có canh bổ, mùi thuốc bắc còn nồng hơn hôm qua.
Thấy La tỷ định đi, cô không nhịn được hỏi:
"Bùi tổng trưa nay không đến ăn cơm ạ?"
Nhung tỷ đang ngủ. La Biện nói:
"Cô tự ăn nhiều một chút đi."
Dù sao đợi gấu trúc nhỏ ngủ no, tinh thần phấn chấn không có việc gì làm, chẳng phải sẽ lại vươn móng vuốt lông xù tà ác về phía nhân loại sao?
La Biện lộ ra ánh mắt cô tự bảo trọng, rồi đi ra khỏi căn nhà nhỏ.
Giờ nghỉ trưa, Diệp Thanh Vũ được Bạch Sương dẫn lên tầng ba của căn nhà nhỏ.
"Sau này cô nghỉ trưa ở phòng này nhé, giường là Bùi tổng đặt cho cô, tối qua mới chuyển đến."
Diệp Thanh Vũ gật đầu.
Đợi Bạch Sương đi rồi, cô cởi áo khoác ngoài, nằm lên chiếc giường lớn mà Bùi tổng đặc biệt đặt cho mình.
Đầu mũi tràn ngập mùi hương thanh u của ga trải giường, cơ thể cảm nhận được sự đàn hồi của đệm.
Tâm trạng cũng giống như rơi vào trong mây, mềm mại bao bọc lấy nỗi đau.
Khi thả lỏng suy nghĩ, trong đầu cô bắt đầu không khống chế được mà liên tục hiện lên dáng vẻ Bùi tổng mặt đỏ tai hồng, đôi mắt hoa đào mờ sương, loạng choạng giơ tay đầu hàng.
[Gấu trúc nhỏ là loài động vật cực kỳ nhút nhát, khi hoảng sợ sẽ đứng thẳng người, hai móng vuốt giơ cao quá đầu làm động tác đầu hàng, để khoa trương thanh thế.]
—— Là người yêu thích gấu trúc nhỏ, Diệp Thanh Vũ vô thức liên tưởng đến điều này.
Bùi tổng có chút giống gấu trúc nhỏ biết đi……
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Diệp Thanh Vũ liền hoảng hốt một lát.
Cô lắc đầu, cảm thấy không nên tùy tiện coi sếp như động vật nhỏ, trở mình đắp chăn lên, nhắm mắt lại.
Mười phút sau.
Diệp Thanh Vũ mở mắt ra.
Thật sự rất giống mà!
……
Một móng vuốt lông xù vươn ra trong không trung, duỗi ra như một đóa lan đang nở rộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!