Chương 11: (Vô Đề)

Lúc này ngoài cửa sổ rõ ràng ánh nắng ấm áp, trong phòng lại như mưa gió ào ạt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người phụ nữ đột nhiên bị ướt đẫm, ánh nước lay động tan vỡ.

Diệp Thanh Vũ nhìn đến tim run rẩy, theo bản năng liền muốn bước về phía trước.

Diệp Thanh Vũ!

Bùi Tiểu Hùng Miêu hai tay vẫn giơ cao như đầu hàng bên cạnh đôi tai đỏ bừng, lại lảo đảo lùi về sau một bước, đáng thương cầu xin con người của mình:

"Sấm sét, cô mang sấm sét đi xa một chút…"

Diệp Thanh Vũ đồng tử co rút, lúc này mới nhận ra, thủ phạm là cây vợt muỗi điện trong tay cô.

… Cô lập tức lao ra khỏi cửa, tiện tay ném cây vợt muỗi điện vào góc tường bên ngoài văn phòng, sau đó bước chân nhẹ nhàng quay trở lại.

Cũng giơ hai tay lên như đầu hàng với Bùi Nhung, ra hiệu trong tay mình không có vợt muỗi điện, trong mắt tràn đầy sự an ủi chân thành:

"Bùi tổng đừng sợ, tôi đã ném nó ra ngoài rồi."

Bùi Nhung lồng n.g.ự. c phập phồng dồn dập, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt ôn nhu, mềm mại của con người, giống như đang hấp thụ thứ gì đó.

Một lát sau, cảm xúc từ từ bình tĩnh lại một chút, hai tay đang giơ lên đầu hàng mới từ từ hạ xuống.

Cô ấy có chút chân tay mềm nhũn dựa vào bàn làm việc, nhất thời cắn môi đỏ không nói gì, sắc hồng xinh đẹp từ gò má lan đến cổ.

Diệp Thanh Vũ cảm thấy mình hẳn là đã vô tình chạm vào vết thương không muốn ai biết của Bùi tổng, không khỏi cảm thấy áy náy.

Lúc này nhìn thấy người phụ nữ luôn tươi cười như hoa lúc này lại suy yếu, thất thần dựa vào bàn làm việc, trong lòng càng thêm đau xót.

"Xin lỗi, tôi không cố ý."

Giọng cô ấy cực kỳ dịu dàng nói:

"Bùi tổng, tôi đỡ cô ngồi xuống nhé."

Người phụ nữ vẫn không nói gì, mắt hoa đào mờ mịt nhìn cô ấy, nhưng cũng không ngăn cản cô ấy từ từ đến gần.

Diệp Thanh Vũ một tay thăm dò nắm lấy bả vai thon gầy của Bùi Nhung, dừng lại vài giây, tay kia ôm lấy cánh tay bên kia của người phụ nữ.

Cô ấy có thể cảm giác được Bùi tổng cả người đều mềm nhũn, chỉ cần khẽ đẩy, người phụ nữ sẽ bất lực dựa vào trong lòng cô ấy.

Cùng với cảm giác mềm mại của cơ thể, hương thơm của lá trúc thanh ngọt, dễ chịu tràn ngập trong mũi.

Diệp Thanh Vũ không để ý đến tiếng tim đập loạn xạ trong lồng n.g.ự. c mình, cẩn thận đỡ người phụ nữ đến ghế làm việc.

Ngồi trở lại ghế làm việc, Bùi tổng giống như động vật nhỏ trở về ổ, hai tay nắm c.h.ặ. t t.a. y vịn, cả người hơi co lại một chút, tìm được chút cảm giác an toàn.

Đôi mắt hoa đào vẫn còn ướt át nhìn qua, hàng lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, ngay sau đó buồn bực mở miệng, như đang tố cáo:

"Diệp Thanh Vũ, tôi không chơi với cô nữa."

Diệp Thanh Vũ thực sự cảm thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng một chút.

Cô ấy không lập tức đáp lời, chỉ là rút hai tờ giấy ăn từ trên bàn bên cạnh, định đưa vào lòng bàn tay Bùi Nhung.

Nhưng tay Bùi Nhung không phối hợp rụt lại, rõ ràng không muốn nhận, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Trong nháy mắt, giọt nước mắt ướt át từ hàng mi dày đặc chảy xuống một chút.

Giống như giọt sương trong suốt từ đóa hoa mùa xuân rực rỡ buổi sớm mai rơi xuống, có một loại mỹ cảm tan vỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!