- A…
- Mạc Cẩn thấp giọng kêu lên, thì ra là vì bị ngã ra giường, khiến ngón tay kia càng thâm nhập vào sau bên trong hành lang chật hẹp, giống như muốn xỏ xuyên qua người cô.
- Nói! Thằng nhóc trên khán đài kia là ai? – Nhưng mà Cố Cảnh Ngôn lại tàn nhẫn rút ngón tay ra, thay vào đó anh dùng vật cứng của mình dán sát vào trước miệng hoa huy*t đang ướt đẫm kia, khiến lớp vải ngăn chặn cửa huyệt kia bị nhiễm ướt.
- Thằng… thằng nhóc nào?
Ai cơ… Aa… ôi… không…
- Thấy mèo con không chịu ngoan ngoãn thú nhận, Cố Cảnh Ngôn xấu xa thong thả vẽ vài vòng bên ngoài hoa huy*t, rồi mới bắt đầu cắm rút – Aa… đừng… không được… ưm…
- Không được?
Là không được ngừng sao, mèo hoang nhỏ!?
Cố Cảnh Ngôn nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người, nhân tiện cởi luôn bộ đồ lót còn lại trên người Mạc Cẩn, rồi cầm vật thô dài căng cứng đến muốn nổ tung kia để bên ngoài cửa huyệt, nhẹ nhàng ma sát, sau đó từ từ mạnh dần lên, khoái cảm kia như muốn bức điên cả hai người.
- Nói mau, thằng nhóc kia là ai?! – Cố Cảnh Ngôn cắn răng kiềm chế, bàn tay to dùng sức xoa bóp bầu ngực mềm mại, nhào nặn thành đủ loại hình dạng.
Mạc Cẩn sảng khoái đến mức điên mất, dục vọng mãnh liệt từng đợt từng đợt xông tới, đánh thẳng vào các giác quan cô, vật cứng của người đàn ông ma sát cánh hoa non mềm, đem đến khoái cảm làm dịu đi khát vọng trong cô, nhưng cũng đem đến nhiều khát khao hơn nữa.
- Cho em… cho em… xin… a… xin anh… ưm…
- Nếu muốn thì nói cho anh biết, tên kia là ai? Có phải niềm vui mới của em hay không?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này là Cố Cảnh Ngôn đã cảm thấy ghen ghét đến phát điên, nhịn không được càng dùng sức ma sát cửa huyệt, quy đầu thô to không cẩn thận lọt vào trong hoa động, sự bao bọc chặt chẽ của nó khiến cho Cố Cảnh Ngôn thiếu chút nữa là muốn bộc phát.
- Huhu… chỉ… là bạn học… bạn học… A a… cho em… ưm…
Cô gái nhỏ bị giày vò đến mức nước mắt chảy ra hết rồi, vẻ mặt tội nghiệp nhìn người đàn ông, giãy dụa thân thể, càng hướng sát vào thân thể cường tráng của anh hơn.
Thật ra Cố Cảnh Ngôn cũng nhịn rất khổ sở, nhất là khi Mạc Cẩn mở to đôi mắt sáng ngời kia nhìn anh đến đáng thương, anh thật chỉ muốn nhanh chóng vọt vào trong hoa huy*t nóng ẩm ướt át kia, hung hăng yêu thương cô một phen. Nhưng mà vẫn chưa được. Anh muốn cô phải cho anh một đáp án thật rõ ràng.
Có trời mới biết khi đó trên khán đài nhìn thấy nam sinh kia thân mật với cô như vậy, anh đã tức giận đến mức chỉ muốn xông qua tách bọn họ ra.
- Nói, hắn không phải là niềm vui mới của em!
- Ừm… không phải… không phải niềm vui… mới… ưm…
- Nói, em là của ai?!
Cố Cảnh Ngôn xấu xa rút ra đến gần cửa huyệt, rồi từ từ đẩy vô một chút, không ngừng lặp đi lặp lại, mục đính là không thỏa mãn cô gái nhỏ kia.
Anh nhất định phải khiến cô hiểu rằng cô là của một mình anh, chỉ thuộc về anh, cho dù anh không cần cô nữa, anh cũng không cho phép cô tìm người đàn ông khác!
Mạc Cẩn khổ sổ nức nở, căn bản nghe không hiểu người đàn ông hỏi cái gì, chỉ biết trả lời theo bản năng:
- Là của anh… hu hu… của anh… ưm… em là của anh… aaa…
Vừa dứt lời, cây gậy thô dài của người đàn ông khí thế hừng hực xâm nhập vào trong khe hở nhỏ hẹp của cô gái.
- Aa… đau… ưm… ưm…
Nhất thời Mạc Cẩn không thể thích ứng hoàn toàn với vật khổng lồ vừa vọt vào, hoa huy*t phình lên vì bị cây gậy thô to kia xâm nhập, hành lang bên trong vì đau đớn nên càng siết chặt, đè ép vật cứng kia.
Cố Cảnh Ngôn không nhịn được gầm lên, anh mất khống chế dưới khoái cảm như muốn đòi mạng này, hung hăng rút ra đâm vào:
- Yêu tinh đáng chết, để xem anh làm sao trừng trị em!! – Nói xong, gậy th*t nóng hổi đột nhiên đâm chọc vào khe hẹp ngày càng nhanh, mỗi lúc càng mạnh. Anh tách hai chân Mạc Cẩn dang rộng ra để cho dục vọng của mình thâm nhập càng sâu trong tiểu huyệt, đâm thẳng vào cổ tử cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!