Chương 4: Trò hay bắt đầu

Bởi vì liên tiếp xảy ra hai ba chuyện tốt, hơn nữa cái tên đáng ghét ghê tởm đó cũng không còn đến gây rối cô nữa. Tâm tình Mạc Cẩn tốt hẳn lên, liên tục đến hội trường bắt đầu công việc của mình.

Xem ra nhà trường rất coi trọng buổi lễ trao học bổng này. Có lẽ là do phải lấy lòng tập toàn tài trợ, nên lễ đường trang trí rất long trọng. Nhất là hàng ghế dựa đầu tiên, ngồi lên đó chắc là thoải mái lắm đây. Mạc Cẩn cười trộm.

Trước khi buổi lễ bắt đầu 10 phút, Mạc Cẩn nghe tiếng thầy hiệu trưởng vô cùng cung kính lấy lòng nói:

- Cố tổng, mời đi bên này, bên này.

Mạc Cẩn thật rất muốn nhìn xem nhân vật nào lớn đến mức khiến thầy hiệu trưởng phải cúi đầu như vậy, thế nên cô đưa mắt về nơi phát ra âm thanh.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã thấy ngay đôi mắt đầy thâm ý của tên Cố Cảnh Ngôn kia.

Mạc Cẩn hoàn toàn ngây người. Nhà tài trợ cho ngành khoa học trong truyền thuyết kia không phải tình cờ là Cố Cảnh Ngôn đấy chứ?! Cố Cảnh Ngôn không phải là tình cờ tham gia nghi thức ra mắt này đấy chứ?!

Thu hết vẻ mặt kinh ngạc của cô gái vào trong đáy mắt, ý cười trên mặt của người đàn ông ngày càng sâu, giống như không chút để ý nói với thầy hiệu trưởng:

- Để tôi tùy ý là được rồi, hiệu trưởng Lý không cần phải câu nệ như vậy đâu – Sau đó anh thật sự rất tùy ý ngồi ngay bên cạnh Mạc Cẩn.

Hiệu trưởng bị hành động của Cố Cảnh Ngôn làm cho phản ứng không kịp, nhưng mà nhà đầu tư lớn đã mở miệng, tất nhiên không thể đắc tội, ông chỉ có thể gật đầu thưa vâng.

Những sinh viên may mắn nhận được học bổng đều đã được sắp xếp ngồi ở hàng ghế thứ hai, để cho nhà đầu tư lớn ngồi ở hàng ghế thứ hai cũng không phải là quá thất lễ.

Mãi đến khi cảm nhận được tay phải của mình bị một bàn tay to phủ lên, Mạc Cẩn mới hồi phục tinh thần. Cô trừng mắt nhìn bàn tay to đang trùm lên tay phải của mình, muốn rút ra nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay vững chắc của người đàn ông.

Hơn nữa, sợ cử động của mình khiến cho những người khác chú ý, nên Mạc Cẩn chỉ có thể hung dữ trừng mắt với người đàn ông kia một cái, chỉ có thể bất đắc dĩ để cho anh ta tiếp tục nắm tay mình.

Nhưng mà bất luận cô có cố gắng xem nhẹ người đàn ông bên cạnh như thế nào, khi từ tay cô truyền đến từng cảm xúc ấm áp, cô có cảm giác như đang có từng viên đá nhỏ không ngừng rơi vào đáy hồ trong lòng cô, khiến lòng cô nổi lên từng gợn sóng nhỏ.

Buổi lễ bắt đầu, hiệu trưởng đứng trên bục phát biểu, nhưng cô sinh viên của thầy lại đang bị nhà đầu tư của thầy quấy rối đó.

Cố Cảnh Ngôn dùng ngón tay xấu xa của mình vẽ vòng tròn lên lòng bàn tay trắng nõn của Mạc Cẩn, ám hiệu tràn đầy mập mờ.

Từ lòng bàn tay nhạy cảm truyền đến cảm giác nhồn nhột, khiến cho Mạc Cẩn thiếu chút nữa thì kêu thành tiếng. Nhưng may thay cô kịp thời kiềm chế, ngồi ngay ngắn, quyết tâm chống cự người nào đó tới cùng! Tuyệt đối cô sẽ không cúi đầu khuất phục trước tên ác ma này!

Cố Cảnh Ngôn nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Mạc Cẩn thì buồn cười. Này mèo hoang nhỏ, em cho rằng như vậy là có thể đối đầu với anh sao?

Cảm giác ngứa ngáy ngày càng mãnh liệt, ngay lúc Mạc Cẩn sắp không kiên trì nổi nữa, vừa đúng lúc Cố Cảnh Ngôn phải lên kháng đài phát biểu.

Tay phải được thả tự do, không còn bị hành hạ đầy đọa nữa, Mạc Cẩn bất giác thở phào một hơi, nhưng đồng thời, trong lòng cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy mất mát…

Mạc Cẩn, mày đang làm sao vậy hả?

Sao lại có cảm giác mất mác như vậy chứ! Mạc Cẩn thầm mắng chính mình, sau đó nhanh chóng ổn định lại suy nghĩ.

Lúc này, cô nghe được tiếng bàn tán từ phía sau truyền đến…

- Ôiii, anh ấy là tổng giám đốc Cố thị đó! Đẹp trai quá…!

- Đúng vậy! Không ngờ anh ấy còn trẻ như vậy, lại lạnh lùng nữa chứ!

- Trông anh ấy rất quyến rũ!

Một đám háo sắc đầu óc ngu si! Mạc Cẩn thầm mắng, sau đó ngước nhìn người đàn ông anh tuấn phi phàm kia, trong lòng đột nhiên có một cảm xúc phức tạp kì lạ quét qua. Cô cảm thấy người đàn ông trước mắt giống như đang đứng cách cô rất xa, nhìn thấy nhưng không thể với tới.

Có điều ngay lúc cô sắp ra khỏi cái hố sâu này, anh lại tàn nhẫn kéo cô trở về…

Cô thật không biết cuối cùng là anh muốn thế nào. Người nói chán chính là anh. Chia tay nửa năm nay đã không còn gặp lại nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!