Chương 34: Gặp mặt

Nhưng Mạc Cẩn còn chưa kịp dẫn Cố Cảnh Ngôn về nhà gặp ba mẹ mình, cô đã phải ra mắt người lớn nhà anh, hơn nữa còn là gặp trong tình huống không kịp chuẩn bị gì.

Buổi tối hôm ấy, sau khi hai người dùng cơm xong, Mạc Cẩn đang đứng rửa chén trong bếp, còn tên háo sắc nào đó thì đứng bên cạnh quấy rầy. Hơn nữa anh còn đặc biệt thích quấy rối cô khi cô đang bận rộn trong bếp, chỉ cần không cẩn thận một chút thì nhà bếp sẽ trở thành nhà ăn luôn.

Ngay lúc Mạc Cẩn sắp không thể ngăn cản được sự tấn công vây hãm của ai đó, di động Cố Cảnh Ngôn chợt reo lên, hơn nữa lại còn liên tục réo gọi, giống như người bên kia nhất định phải gọi đến anh khi bắt máy mới thôi.

Không còn cách nào, Cố Cảnh Ngôn mang cái mặt đen xì hung tợn đi nghe điện thoại. Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt anh càng ngày càng biến đổi, chân mày lộ rõ vẻ lo âu.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Cảnh Ngôn không giải thích gì cả, chỉ kêu Mạc Cẩn thay đồ đi ra ngoài với anh. Thấy sắc mặt nghiêm trọng của Cố Cảnh Ngôn, Mạc Cẩn không dám hỏi gì nhiều, cô vội vàng thay đồ sau đó cùng anh lên xe rời khỏi nhà.

Mãi đến khi xe dừng trước một bệnh viện tư nhân nổi tiếng, Mạc Cẩn mới không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy anh?

- Bệnh tim mẹ anh tái phát, vừa nhập viện rồi.

- Hả?! – Mạc Cẩn không nhịn được thốt lên, khó trách sau khi nghe điện thoại xong, vẻ mặt anh lại nghiêm trọng như vậy.

Chợt, Mạc Cẩn giật mình.

Hình như... Là cô đang đi gặp người lớn nhà anh sao? Nhưng mà cô còn chưa chuẩn bị gì hết mà! Tiếp đó trong đầu cô đầy ắp những hình ảnh mấy bà mẹ chồng khó tính trên tivi...

- Đi thôi

- Cố Cảnh Ngôn kéo tay cô đi về hướng phòng bệnh.

- Ừm

- Mạc Cẩn đáp lại, không dám suy nghĩ lung tung, chủ yếu bây giờ là đi thăm bệnh.

Nhưng khi đến trước phòng bệnh, Mạc Cẩn vẫn không thể kiềm chế cảm giác khẩn trương, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi. Có lẽ Cố Cảnh Ngôn cũng phát hiện ra, nên trước khi gõ cửa anh xoay người ôm lấy Mạc Cẩn, dịu dàng nói:

- Đừng căng thẳng, không sao đâu, có anh ở đây

- Sau đó chế giễu cô

- Mẹ của anh vẫn dễ đối phó hơn gấp trăm lần bà mẹ đặc biệt của em...

Nghe anh nói đùa như thế, Mạc Cẩn cũng bớt căng thẳng phần nào. Cô mím môi trừng mắt nhìn người đàn ông một hồi rồi nói:

- Vào thôi.

Cố Cảnh Ngôn cười nhạt, gõ cửa xong anh cẩn thận đẩy cửa, rồi hai người bước vào trong phòng.

- Mẹ không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?

Trong phòng bệnh rộng rãi chất đầy những giỏ hoa quả tươi. Trên giường bệnh có một người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn không giấu được khí chất cao quý. Bà đang bưng chén cháo định ăn, nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn và Mạc Cẩn bước vào thì dừng lại.

- Không có gì.

Mẹ không sao. Chỉ là bệnh cũ. Ba con cũng rất sốt ruột.

Mẹ Cố cười cười, thoáng nhìn thấy Mạc Cẩn, nụ cười trên môi lại càng sâu. Cố Cảnh Ngôn kéo Mạc Cẩn về phía trước, giới thiệu với mẹ mình.

- Mẹ đây là Mạc Cẩn.

Mẹ gọi cô ấy là tiểu Cẩn cũng được. Cô ấy đến thăm mẹ.

Đột nhiên bị đẩy về phía trước, Mạc Cẩn có chút hốt hoảng, nhưng đã đến nước này rồi cô cũng chỉ có thể mặt dày gọi một tiếng bác gái rồi cúi đầu lúng túng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!