- Tiểu Cẩn, trước kia là anh không tốt. Xin lỗi em.
Mạc Cẩn kinh ngạc nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Cố Cảnh Ngôn. Cô cho rằng anh đang nói đùa, nhưng khi nhìn nét mặt tràn đầy nghiêm túc của anh, không có tí gì là đùa bỡn, nhất thời cô không biết phải làm sao.
Mạc Cẩn có thể tưởng tượng Cố Cảnh Ngôn hung hăng dạy dỗ cô, nhưng thế nào cũng không thể hình dung được anh sẽ nói lời xin lỗi.
Nhưng Mạc Cẩn còn kinh ngạc hơn nữa khi Cố Cảnh Ngôn lại tiếp tục thành khẩn nói:
- Tiểu Cẩn, cho anh một cơ hội nữa được không? – Giọng nói của anh có vài phần như cầu xin.
Nhưng Mạc Cẩn lắc đầu, nước mắt lại bắt đầu tràn ra:
- Tôi không biết còn có thể tha thứ cho anh được bao nhiêu lần…
- Sau khi chia tay, đến hiện tại cô đã giả vờ ngớ ngẩn một thời gian rồi. Giờ còn phải tiếp tục giả vờ ngu ngốc, mắt nhắm mắt mở, nhìn như không thấy nữa sao?
Lúc này, Cố Cảnh Ngôn có chút gấp gáp.
Lần đầu tiên là anh không đúng, nhưng lần thứ hai anh thật sự không có phản bội cô. Anh chỉ là không xử lý tốt, khiến cho cô ả kia có cơ hội lợi dụng Mạc Cẩn mà thôi:
- Tiểu Cẩn, tối hôm đó đi cùng Tống Chi Tình, anh và cô ta không hề phát sinh chuyện gì cả. Anh chỉ đưa cô ta về nhà thôi.
Nhưng Mạc Cẩn nghe xong cũng chả thấy vui vẻ gì:
- Phải rồi, tình đầu vừa trở về không nói lời nào liền chạy đi đón, xem ra đây cũng không phải là lần đầu tiên đúng không, Cố thiếu gia.
Có lẽ vì uống rượu, cảm xúc vốn đè nén bấy lâu nay bộc phát, rượu vào lời ra, Mạc Cẩn không còn là con mèo ngoan biết nghe lời như trước nữa, mà là cọp cái đang thẩm vấn phạm nhân.
Cố Cảnh Ngôn chưa từng hạ mình cầu xin ai, thấy Mạc Cẩn nói như châm chọc mình, trong lòng anh có chút bực bội, nhưng vì bản thân đuối lý, không có quyền tức giận, nên anh cũng không dám lên tiếng, hạ giọng không ngừng nói xin lỗi bên tai Mạc Cẩn, giống như muốn dùng lời xin lỗi cả đời này nói cho xong.
- Tiểu Cẩn, tha thứ cho anh một lần được không? – Cố Cảnh Ngôn chôn đầu vào hõm cổ Mạc Cẩn nỉ non cầu xin – Em biết không, mấy ngày không có em bên cạnh, anh ăn không thấy ngon, ngủ cũng không yên giấc.
Không có em, ngay cả nhà cũng không muốn về…
- Như vậy không phải vừa ý anh sao, anh có thể tự do tìm phụ nữ khác…
- Mạc Cẩn vẫn không chút cảm động nào, nhưng giọng điệu không còn hà khắc như trước nữa.
Nghe ra vị chua trong lời nói của Mạc Cẩn, Cố Cảnh Ngôn vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng anh không dám cười ra mặt, chỉ có thể tiếp tục dỗ ngọt:
- Nhưng anh chỉ muốn tìm em về, chỉ muốn một mình em. Em xem, anh nhớ em đến tiều tụy cả người luôn rồi này…
Mạc Cẩn càng nghe càng ngốc, trong đầu bắt đầu cảm thấy không thích ứng kịp, chỉ cần gặp Cố Cảnh Ngôn, đầu óc cô có thông minh cỡ nào cũng thành ngớ ngẩn.
Trước kia ở chung với nhau, cô vẫn hay nghe Cố Cảnh Ngôn nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng những lời nói động lòng người đó đều là những lời nói mập mờ không rõ, chưa bao giờ anh thổ lộ một cách rõ ràng với cô như vậy…
Len lén ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, cằm anh lún phún vài cọng râu ngắn củn, thô ráp, khó trách vừa rồi cổ cô ngưa ngứa. Đúng là Cố Cảnh Ngôn cũng có tiều tụy một chút, mặc dù không còn khí thế như trước, nhưng khí chất của anh vẫn không suy sút, dáng vẻ của anh vẫn hấp dẫn phụ nữ như cũ.
Cố Cảnh Ngôn đẩy nhẹ Mạc Cẩn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt có chút bị mê hoặc của cô, trong mắt có phần nghiêm túc.
Thâm tình?
Mạc Cẩn chớp chớp đôi mắt to. Là cô nhìn nhầm hay là suy nghĩ quá nhiều? Cố Cảnh Ngôn mà cũng nhìn cô thâm tình vậy à?
Sự thật chứng minh Mạc Cẩn không nhìn lầm, bởi vì câu nói kế tiếp của Cố Cảnh Ngôn đã làm sự nghi hoặc của Mạc Cẩn bị lung lay.
- Mạc Cẩn, anh yêu em.
Cố Cảnh Ngôn nói từng chữ vô cùng nghiêm túc. Không phải cảm giác bồng bột của tình đầu thời trẻ tuổi, mà là cảm giác yêu mãnh liệt anh chưa bao giờ có được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!