Trong phòng khách sáng trưng hoàn toàn yên tĩnh, trên sofa, trên bàn trà, nơi nào cũng đầy những cuốn tạp chí văng tứ tung, những tờ tạp chí kia đều mở ra ngay trang có hình một anh chàng điển trai và một cô gái nào đó ôm hôn nhau rất thân mật.
Có một cô gái tiều tụy đang ngồi trên sofa lặng lẽ rơi nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, nhìn thôi cũng đủ biết là đã khóc rất lâu.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, vào trong nhà là đôi nam nữ trông rất xứng đôi, người đàn ông kia đúng là người đàn ông trên những cuốn tạp chí.
Cô gái trên sofa nhìn người đàn ông với ánh mắt tuyệt vọng, đau khổ, trên mặt toàn là nước mắt, giống như có vô vàn điều muốn nói, nhưng lại cắn chặt môi không nói tiếng nào.
Cũng là cô gái ôm người đàn ông kia mở miệng trước:
- Cảnh Ngôn, cô ta là ai vậy? Sao lại ở trong nhà anh?
Người đàn ông cười quyến rũ với cô gái kia, thản nhiên nói:
- Là một người không quan trọng – Sau đó quay lại nhìn cô gái ngồi trên sofa – Mạc Cẩn, game over. Tôi chán rồi
Game over.
Tôi chán rồi.
Game over. Tôi chán rồi.
Mạc Cẩn lẩm bẩm lại những lời này, chợt cô nở nụ cười, nhưng là nụ cười của sự tuyệt vọng, nước mắt cũng theo nụ cười đó mà trào ra không dứt, làm cho người khác nhìn mà xót xa.
Đột nhiên tất cả đều biến mất, sau đó cảnh tượng xung quanh thay đổi. Cửa nhà từ từ mở ra, cô gái ngoài cửa vốn đang phấn khởi nhìn thấy cảnh tưởng bên trong, niềm vui trên gương mặt dần dần biến mất, thay vào đò là sự đau đớn vì bị phản bội.
Vật trong tay cô rơi xuống đất, món quà bên trong bung ra ngoài, khiến đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm kia giật mình.
Người đàn ông đẩy cô gái trong lòng mình ra, nhìn người nào đó đang đứng trước cửa, khóe môi nhếch lên tựa như đang chế nhạo sự ngu muội của cô gái nhỏ.
- Tại sao?
Tại sao…
- Cô gái hỏi với giọng run rẩy.
- Mạc Cẩn. Tôi chán rồi.
Mạc Cẩn. Tôi chán rồi.
Mạc Cẩn. Tôi chán rồi.
Mạc Cẩn. Tôi chán rồi. Chán chán chán chán…
Giọng nói của người đàn ông giống như cơn ác mộng không ngừng vây lấy Mạc Cẩn, không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, không chịu ra khỏi, giống như muốn bức điên cô.
- Đừng! Đừng! Khônggg…! – Mạc Cẩn kích động bật dậy.
- Có chuyện gì, mèo con, em sao vậy?
- Á!!!! – Mạc Cẩn bị giọng nói của người đàn ông làm giật mình, trái tim còn chưa kịp bình tĩnh lại bắt đầu đập loạn nhịp.
- Có chuyện gì vậy?
Mơ thấy ác mộng sao?
Cố Cảnh Ngôn thấy cô gái nhỏ của mình toát mồ hôi lạnh cả người, vội vàng lấy khăn lau mồ hôi cho cô.
Mạc Cẩn ngơ ngác nhìn Cố Cảnh Ngôn lau mồ hôi cho mình, thật lâu sau mới thoát khỏi ác mộng kia về lại hiện thực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!