Chương 12: Gian tình

Sáu giờ chiều, nhân viên công ty tan sở.

- Tiểu Cẩn, đã tan tầm rồi còn không về sao? – Thư ký trưởng sắp xếp xong đồ đạc quay sang hỏi Mạc Cẩn.

Mạc Cẩn cười hì hì, hơi mất tự nhiên nói:

- Chị Từ về trước đi, em đợi bạn cùng về.

- Được, vậy chị về trước, tạm biệt – Thư ký trưởng cười cười.

- Tạm biệt.

Sau khi thư ký trưởng vào thang máy, Mạc Cẩn lập tức gọi điện thoại cho Thúy Thúy.

- Alô, Mạc Cẩn? Tớ đang đợi ở dưới lầu nè, cậu mau xuống đi.

- À… Thúy Thúy nè, dạo này tớ vẫn phải ở cùng với dì họ, nên tạm thời không về trường với cậu được – Mạc Cẩn dè dặt.

- Vậy hả? Được rồi, để tớ kêu Tường Tử đến đón.

Cái đầu chứa dây thần kinh siêu thô to của Thúy Thúy không hoài nghi một chút nào, hoàn toàn tin vào lý do thoái thác của Mạc Cẩn. Dù sao gần đây Mạc Cẩn cũng không ở kí túc xá nữa.

- Được, vậy mai gặp lại – Mạc Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

- Được! À, hay là hôm nào đến nhà dì họ của cậu chơi đi.

Thúy Thúy bất thình lình phán một cậu khiến cho Mạc Cẩn giật bắn. Cô làm gì có dì họ chứ, lời thoái thác vừa rồi của cô để lộ ra sơ hở mất. Cô cười ngượng:

- Ha ha, được, hôm nào rảnh tớ dẫn cậu đến, hôm nào rảnh thì đi.

- Được, vậy tớ về đây. Cậu nhớ cẩn thận.

- Tớ biết rồi.

Cúp điện thoại, Mạc Cẩn vẫn còn cảm giác sợ hãi. Đột nhiên cô cảm thấy tình cảnh của mình bây giờ thật sự quá nguy hiểm. Chỉ cần không cẩn thận một chút, gian tình giữa cô và Cố Cảnh Ngôn sẽ bị bại lộ ngay. Hừ, cái gì mà gian tình chứ, cô và tên đáng ghét đó không hề có gian tình gì cả.

- Có chuyện gì vậy? Ai chọc mèo con của anh tức giận mà mặt mày nhăn nhó thế này?

Trên đỉnh đầu vang ra một giọng nam trầm ấm khiến tinh thần vừa mới được ổn định của cô lại hoảng hốt. Mạc Cẩn giật mình nhảy dựng lên, làm trán của cô đập một cái bốp vào cằm của người đàn ông.

- Uiiii – Hai người đồng thanh kêu đau.

- Anh làm cái gì mà xuất hiện đột ngột thế, muốn dọa chết người ta sao?

- Là con mèo nhỏ em làm chuyện chột dạ nên mới giật mình đó chứ

- Cố Cảnh Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve dấu đỏ nhàn nhạt trên trán Mạc Cẩn, còn tinh tế hôn lên – Đỡ chưa, còn đau không?

- Anh…

Mạc Cẩn bị hành động dịu dàng hiếm khi có này của Cố Cảnh Ngôn làm cho mê mẫn. Một hồi lâu sau vẫn không biết nên nói cái gì. Lúc trước ở chung với nhau không phải cô chưa từng được anh cưng chiều, nhưng sự cưng chiều của anh trước đây rất giống cưng yêu thú nuôi, có chút đùa cợt trong đó.

Còn bây giờ, thật sự giống như đang cưng chiều người yêu… Là cô sinh ảo giác có phải không?

- Không… không sao…

- Tự nhiên Mạc Cẩn có cảm giác kì lạ, cô hơi né tránh anh.

- Chúng ta đi thôi – Cố Cảnh Ngôn cũng buông cô ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!