Mọi thứ đang đi theo đúng hướng An Ninh mong muốn, tràn ngập trong đầu là
cảm giác chiến thắng, hả giận cùng hơi men của thứ rượu mạnh, nhưng, bản thân cô lại không vui. Mỗi lần uống say, cô đều nhìn ngắm chiếc khuyên
tai, chỉ có nhìn ngắm nó mới khiến cô trở lại là con người thật của
mình. Liệu khi trả thù xong, cô còn có thể đủ dũng cảm yêu Thiên Bảo
bằng tình yêu trong sáng như trước? Cô đã từng trao cho cậu tình yêu
thuần khiết và trong sáng nhất, nhưng, giờ đây nó đã bị vẩn đục, nhuốm
màu bằng hận thù, hờn ghét.
-An Ninh.
-Giọng của Thiên Thành ngay sát cạnh, cậu đã kịp gọi cho mình
một ly nước ép. Lúc nào cũng vậy, chỉ có mình cô uống, cậu luôn luôn đủ
tỉnh táo để có thể đưa cô về, cho cô tựa vào bất kỳ lúc nào.
-Sao anh lại ở đây?
-Chủ quán bar gọi điện cho anh. Có chuyện gì rồi?
-Anh không biết sao? em đang đánh nhau với mẹ anh đấy.
-Anh biết.
-Biết mà còn tới sao? Em và mẹ anh là đối thủ, vậy mà anh còn quan tâm em, liệu đó có gì mâu thuẫn không?
-Không sao, trước khi em và mẹ anh trở thành thù thì chúng ta đã quen nhau rồi, và anh cũng không có ý định bỏ mặc em.
-Vậy là anh sẽ bỏ mặc mẹ anh.
-Không, bà ấy vẫn là mẹ anh, chỉ là, anh không muốn tham gia vào việc
này. Đã lâu lắm rồi anh không về nhà, cũng không nói chuyện với bà. Có
lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
-Thật là tốt.
-Gì?
-Em nói là…mọi chuyện quá tuyệt vời, giờ đây hai người con trai yêu quý
của bà Lưu đều không đứng về phía bà, họ đều chọn phe trung lập.
-Em nói vậy là có ý gì? Thiên Bảo cũng không giúp mẹ sao?
-Thiên Bảo đang tách công ty.
-Tại sao?
-Thiên Bảo cũng không muốn giúp mẹ anh. Đáng lẽ ra em nên vui mừng vì
một mũi tên bắn trúng nhiều đích, nhưng tại sao em lại như vậy? Toàn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!