Ánh đèn căn phòng nhỏ của An Ninh vẫn sáng, ánh sáng yếu ớt và cô đơn, cậu đã đứng đây bao lâu rồi nhỉ? Chính cậu cũng chẳng biết nữa.
Cuối cùng
thì cậu cũng nói hết mọi việc với Thiên Bảo, có lẽ điều đó sẽ đưa tình
cảm của cậu vào ngõ cụt. Chính cậu cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình
lại làm như vậy, có lúc cậu muốn giữ An Ninh cho riêng mình, trôn cái bí mật ấy xuống mồ để An Ninh có thể là của cậu.
Nhưng khi thấy Thiên Bảo
quỳ xuống, cậu lại mủi lòng, cậu nghĩ đến cậu, cậu tự đặt cậu vào hoàn
cảnh của Thiên Bảo, cậu cũng sẽ làm như vậy nếu ở địa vị của anh.
Cậu nhấc điện thoại định gọi cho An Ninh.
-Alo.
-Em ngủ chưa?
-Chưa, em vừa mới tắm xong, có chuyện gì vậy?
-Ah không, anh chỉ định hỏi xem em ngủ chưa thôi.
An Ninh không nói gì bên đầu dây, cậu biết cô đang chờ và lắng nghe cậu
nói. Cô luôn là người hiểu cậu hơn bất kỳ ai, luôn sẵn sang lắng nghe
bất cứ khi nào cậu cầu dãi bày. Nhưng tại sao? Tại sao tình cảm của cô
không dành chọn vẹn cho cậu?
-Có chuyện gì vậy?
- An Ninh lại hỏi lại cậu một lần nữa.
Cậu cũng im lặng một hồi rồi cúp máy, cậu không muốn cô đi sâu vào tâm
can cậu lúc này, cậu sẽ chẳng dấu nổi cô điều gì cả. Chỉ vài ngày nữa,
cô sẽ quay lại Nhật, và mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.
-Em có thể gặp anh một lát được không? Uống với anh một ly thôi.
-Đợi em một lát, em xuống ngay.
An Ninh cúp máy, vài phút sau cô có mắt dưới lầu. Gương mặt đó, ngay cả
nó có hiện hứu trước cậu, cậu cũng vẫn nhớ nó, vẫn muốn có mãi ở bên
cạnh. Cậu là người ích kỷ, cậu sẽ không cho AN Ninh biết việc cậu đã gặp Thiên Bảo, cậu muốn ích kỷ cho bản thân một lần.
Ba năm qua, cậu đã cho Thiên Bảo quá nhiều cơ hội, nhưng chẳng bao giờ anh ta biết chân trọng
nó.
Cậu và An Ninh vào một quán rượu nhỏ, một chai rượu và một đĩa đồ nhắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!