An Ninh đóng nhẹ cánh cửa, đồng hồ đã điểm 9h, nửa tiếng nữa là đến giờ
hẹn của cậu hai, cô vội vàng trở về toan nghĩ rằng cậu hai sẽ rất giận.
Nhưng khi cô về tới nơi, cậu hai vẫn đang ngủ, cô ngán ngẩm lại chạy tới gọi cậu hai dậy.
-Cậu hai dậy đi nào…dậy nào….
Cô lôi chăn cậu hai ra, mong rằng cậu có thể dậy được…. bất chợt, cậu kéo mạnh chăn khiến cô ngã vào lòng cậu….
-Ôi, cuối cùng cũng bắt được rồi….
-Cậu cười gian xảo…
-Cậu hai, thả tôi ra, tôi không có thời gian để đùa đâu….
Cậu hai vờ như không nghe thấy lời của An Ninh, cậu ghì chặt cô vào lòng như một chiếc gối ôm.
-Cậu chủ…thả tôi ra…. Thả tôi ra…..
Cậu chủ thả An Ninh ra…. cô chỉnh lại y phục rồi quay lưng đi mất…nhưng
cậu út đứng đó khiến cô giật mình, cậu đã thấy tất cả…Cậu nhìn cô một
cách vô hồn.
-Cô để quên điện thoại.
-Cậu đặt chiếc điện thoại lên bàn, cúi chào cậu hai rồi đi ra khỏi phòng.
An Ninh cầm điện thoại chạy theo cậu út.
-Cậu út…cậu út…
Cậu út đứng lại, cậu quay lại nhìn An Ninh.
-Cậu đừng hiểu nhầm.
-Tôi không hiểu nhầm gì cả đâu..
-Cậu út nói như chữa ngượng.
An Ninh có thể cảm nhận được những gì cậu út đang nghĩ những gì qua đôi
mắt, con người cậu khá đơn giản, mọi thứ luôn được cậu bộc lộ hết ra
ngoài. Cậu nói là không nghĩ gì nhưng chắc chắn, trong đầu cậu lại nghĩ
ngược lại…
-Xin cậu đừng nghĩ theo kiểu đó, giữa tôi và cậu hai không hề có gì vượt qua giới hạn chủ tớ cả…
-Tôi đã bảo là tôi không nghĩ gì rồi, tôi chưa nhìn thấy gì cả.
-Cậu nạt lớn.
An Ninh giật mình, ánh mắt cậu thay đổi trong phút chốc, đôi mắt thất
vọng hiện rõ trên gương mặt cậu…Cậu coi những gì mình nhìn thấy giống
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!