Câu hỏi này nghe như thể hỏi ai cũng được, giọng điệu cũng bình tĩnh nên Thẩm Sơ Ý không chắc anh có nhận ra cô hay không.
Dù sao anh cũng chẳng gọi thẳng tên Thẩm Sơ Ý, mấy năm nay họ cũng không hề gặp nhau, mà Lương Tứ lại từng gặp gỡ rất nhiều người nên cho dù anh đã quên cô cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng con chó của anh lại nhớ cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên cũng có thể Lương Tứ đã nhận ra Thẩm Sơ Ý. Nhưng có lẽ đối với anh, mấy tháng họ sống chung với nhau cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ nhặt trong cuộc đời anh mà thôi.
Cùng lắm... Cùng lắm thì đó cũng chỉ là kết cục chẳng mấy đẹp đẽ.
Thẩm Sơ Ý rút tay lại: Không có.
Suy nghĩ một thoáng, cô lại bổ sung:
"Bọn họ còn chưa kịp ra tay mà."
Hai người đứng chung một chỗ khiến bầu không khí trở nên lạ lùng. Rõ ràng họ chưa nói quá hai câu nhưng Tân Chân Chân vẫn thận trọng bước tới:
"Bác sĩ Thẩm à, cô không sao chứ?"
Thẩm Sơ Ý lắc đầu:
"Cô đi lấy hồ sơ bệnh án của con chó này đi."
Tân Chân Chân đáp lại. Lúc xoay người rời đi, cô ấy còn liếc nhìn người đàn ông cao lớn đang dắt con chó Berger theo bản năng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng chẳng biết là vì sợ hãi hay vì ánh mắt lạnh lùng đang nhìn xuống từ trên cao của Lương Tứ ở phía trước mà băng nhóm dàn cảnh ăn vạ kia bắt đầu hối hận vì đã đến đây tống tiền, bọn họ đã hoàn toàn mất đi sự hung hãn và mạnh bạo trước đó.
Lúc Thẩm Sơ Ý ngồi xuống để kiểm tra con chó vàng, bọn họ cũng chẳng hề phản đối, thậm chí còn xô đẩy nhau rồi định bỏ chạy.
Nhưng con chó Berger đã thình lình sủa một tiếng về phía bọn họ.
Lương Tứ lạnh lùng lên tiếng:
"Dọn dẹp sạch sẽ nơi này đi."
Thẩm Sơ Ý tiếp lời:
"Hãy để con chó ở lại."
Nếu để nó rơi vào tay bọn họ thì có lẽ họ sẽ tiện tay ném nó vào thùng rác mất. Đúng lúc Tân Chân Chân quay lại nên cô ấy sẽ bế con chó vàng về bệnh viện thú y.
Mọi người nghe xong lời nói của cô thì lại nhìn về phía Lương Tứ, thấy anh không lên tiếng nên bọn họ vội vàng buông tay ra khỏi xác chết rồi gấp gáp bỏ chạy.
Khi xung quanh trở nên yên tĩnh lại, Thẩm Sơ Ý bèn ngẩng đầu lên: Cảm ơn anh.
Đuôi lông mày của Lương Tứ nhướng lên, vừa đút hai tay vào túi quần vừa dùng giọng điệu khó mà phân biệt rõ:
"Chỉ một câu cảm ơn thôi hửm?"
Lời này có chút ý tứ sâu xa.
Thẩm Sơ Ý ngẩn ngơ, khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy đám người Tô Hân đang quan sát mình. Cô hơi mất tự nhiên nhưng nhất thời lại chẳng thể nghĩ ra mình nên trả lời thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!