Quá trình một người đang đứng trên đỉnh vinh quang rơi xuống địa ngục diễn ra rất nhanh, chỉ trong chớp mắt.
Giờ đây, mỗi lần Lương Tứ có mặt trong lớp thì không còn xảy ra hiện tượng vây quanh anh một cách náo nhiệt nữa mà im lặng hơn hẳn.
Phương Mạn lén lút nói với Thẩm Sơ Ý:
"Trước kia tớ thấy mấy người đó suốt ngày cứ tới đây quấy rầy Lương Tứ thì phiền chết đi được, bây giờ không đến thì lại thấy khó chịu sao sao ấy."
Thẩm Sơ Ý quay đầu sang, nhìn về phía người con trai đang ngủ. Dường như anh đang ngủ rất ngon, tay trái buông thõng tự nhiên, mười ngón tay thon dài.
Dạo này Phương Mạn cũng không còn gọi anh là cậu ấm nữa vì thấy gọi vậy thì không ổn cho lắm:
"Ai cũng bảo con riêng là nguồn cơn của tội lỗi, nhưng tớ thấy chắc gì Lương Tứ đã muốn làm con riêng, được sinh ra ở đâu cũng đâu phải lựa chọn của cậu ấy. Cậu có nghĩ tờ giấy viết chữ to đó do con vợ cả làm không?"
Thẩm Sơ Ý không kể cho Phương Mạn nghe, nhưng toàn trường đều ngầm thừa nhận điều đó là thật.
Không đâu. Cô kết luận.
Qua lời kể của Lương Tứ, cô có thể nhận ra rằng anh rất có thiện cảm với người chị cùng ba khác mẹ của mình, hơn nữa con người của cô chị ấy cũng hết sức tử tế.
Buổi trưa, lúc tan học, Thẩm Sơ Ý chủ động bắt chuyện với anh:
"Lương Tứ, cùng về ăn cơm thôi."
Lương Tứ nhìn cô, vẻ nghiêm túc hiện rõ mồn một trên gương mặt của cô.
"Thời gian này đừng đi chung với tôi."
Nhớ đến buổi tối vào tuần trước, Thẩm Sơ Ý hỏi: Cậu sợ à?
Lương Tứ:???
Sau vài giây giằng co, anh không tài nào từ chối nổi lòng tốt của người con gái xinh đẹp và cũng dịu dàng xiết bao ấy, mặc dù anh không sánh vai với cô nhưng cũng theo sau cô.
Khi ra khỏi cổng trường, dường như không khí quanh anh cũng trong lành hơn hẳn.
Không còn ai nhắc đến lời đồn, nhắc đến tờ giấy kia, cũng không ai nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ nữa.
Thẩm Sơ Ý hỏi:
"Lương Tứ, bây giờ cậu còn dự định thi đại học xong sẽ đi không?"
Lương Tứ xách cặp, đi song song với cô. Lần này, khi hai người bước đi trên đường phố, điều khiến những người đi đường phải ngoái nhìn là ngoại hình xuất sắc của họ.
"Cậu đang lo lắng cho tôi à?"
Thật lâu sau, Thẩm Sơ Ý mới khẽ gật đầu.
Lời ong tiếng ve có vẻ giết chết một người.
Đừng lo. Lương Tứ trấn an:
"Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì đâu."
Anh chỉ quan tâm mỗi suy nghĩ của những người mà mình để ý đến thôi.
Chẳng hạn như, người chị Lương Kim Nhược.
Chẳng hạn như, Tiêu Tinh Hà và những người bạn đứng ra bảo vệ anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!