Chương 12: (Vô Đề)

Thẩm Sơ Ý ngẩn người.

Cô sực nhớ cách đây một tháng, vào buổi tối đặt quán giao trà sữa đến mà suýt bị mẹ phát hiện, Lương Tứ cũng là người giải vây cho cô, để cô lấy mình làm lý do để lấp liếm với mẹ.

Lần này thì còn đơn giản, nhanh gọn hơn nữa.

Không nghi ngờ gì nữa, bốn chữ ấy đã cho Thẩm Sơ Ý cảm giác an toàn rất đỗi lớn lao.

Chỉ có mỗi Lương Tứ mới có thể sống tại nhà họ Thẩm mà không cần phải lo ngại bất cứ điều gì, Trần Mẫn sẽ không bao giờ rầy la anh ăn gì, cũng sẽ không quản lý giờ giấc ăn uống của anh.

Trong vài giây cô do dự, chưa thể quyết định được, Lương Tứ đã tự xé túi đựng gà rán:

"Quên nói với cậu, trong này có trà sữa nữa."

Anh đâm ống hút vào, chìa đầu ống hút về phía cô: Uống thử xem.

Thẩm Sơ Ý tự nhận bản thân không phải người hay ăn vặt nhưng lại kìm lòng không đặng mà ngậm ống hút uống một ngụm. Là vị trà sữa truyền thống, không có trân châu.

Đã có mở đầu thì không cần phải lo nghĩ chuyện tiếp đó nữa.

Không còn nghe thấy tiếng nói chuyện của bà cụ vọng lại từ bên ngoài nữa, có lẽ bà đã về phòng ngủ rồi. Còn Trần Mẫn thì lê đôi dép đi trong nhà, bật máy sấy tóc.

Hương thơm ngào ngạt ngập tràn khắp chóp mũi Thẩm Sơ Ý giữa tiếng ù ù ầm ĩ từ máy sấy.

Đây là lần đầu tiên trong đời tim cô đập bình bịch dữ dội đến mức tưởng chừng sắp nhảy đến cổ họng. Với tâm trạng hồi hộp nhưng đầy trông đợi, Thẩm Sơ Ý cắn miếng gà rán được Lương Tứ đút cho.

Cô ra hiệu anh đưa mình găng tay dùng một lần, nhưng Lương Tứ không đưa mà dựa vào cửa sổ, nhoẻn môi cười:

"Cậu muốn bị mẹ cậu bắt quả tang, lấy được cả tang vật lúc mẹ cậu mở cửa à?"

...

Dường như Thẩm Sơ Ý đã tưởng tượng được trong đầu hình ảnh ấy sẽ như thế nào: Cô đang cầm cái đùi gà ăn thật ngon lành thì Trần Mẫn bất chở mở cửa vào phòng, như vậy thì ngay cả Lương Tứ cũng không cứu nổi cô.

Không, có lẽ cứu được, nhưng lúc ở riêng bà vẫn sẽ trách cứ cô.

"Tôi bị bắt thì chẳng sao." Lương Tứ đưa cái đùi gà nhỏ đến bên môi cô, nhẹ nhàng khều:

"Hôm nay tôi đành làm kẻ hầu cho ai đó vậy. Cô Thẩm, mời cô ăn ạ."

Gì vậy trời! Cô Thẩm rất ư là xấu hổ.

Phải chăng bởi vì đang nói khẽ nên cô cảm thấy giọng điệu của anh lúc này dịu dàng hơn bình thường?

Trong cuộc sống bị ước thúc đủ điều của Thẩm Sơ Ý, cô chỉ từng được con gái đút ăn, đây là lần đầu tiên được con trai tốt bụng đút cho ăn nên cô hơi bối rối, không được tự nhiên.

Biểu hiện của sự mất tự nhiên ấy là Thẩm Sơ Ý ăn từng miếng nhỏ một, giữ kẽ vô cùng.

Lúc cô ăn, Lương Tứ không nói gì thêm nữa, chỉ thỉnh thoảng dò hỏi: Có muốn uống không?

Cứ vài miếng gà cô sẽ uống một ngụm trà sữa, tương đối có quy luật.

Khung cảnh ngoài cửa sổ chìm trong bóng tối mịt mù, căn phòng ở bên kia cánh cửa sổ thì sáng trưng, ánh đèn bàn bao phủ khắp khuôn mặt cô gái, hệt bình sứ vô tri vô giác được đặt gọn trong viện bảo tàng bỗng dưng dồi dào sức sống, hoạt bát nhảy múa trong đêm tối tĩnh mịch.

Khi ăn, Thẩm Sơ Ý thường có một thói quen nhỏ là nhìn bao quát tất cả mọi thứ trước mặt, và mỗi lần cô ngước mắt lên, Lương Tứ có thể nhìn thấy đôi mắt xán lạn của cô.

Khoảnh khắc ấy, anh thầm nghĩ trong bụng, trông cô ăn ngon lành, đáng yêu thế kia, sao mẹ cô lại không thích nhỉ?

Quá trình từ hơi lúng túng cho đến hòa thuận đôi phần diễn ra vỏn vẹn mấy phút ngắn ngủi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!