Đinh Ất bị buồn tiểu mà tỉnh dậy. Cô có thói quen đi vệ sinh vào ban đêm, giữa đêm luôn phải dậy đi một chuyến, nên ở trường cô luôn chọn ngủ giường dưới.
Cô mượn ánh trăng xuyên qua khe tường nhìn sang bên cạnh, phát hiện bác sĩ Mãn đang ngủ sát mép giường, không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần đùi. Có lẽ vì cô đã cuốn hết chăn đi, anh không có chăn đắp, lạnh quá nên co người lại, trông rất đáng thương.
Cô vội kéo chăn đắp cho anh rồi tự mình xuống giường, nhưng không biết đi đâu để giải quyết nỗi buồn. Ban ngày mẹ anh có dẫn cô ra nhà xí ngoài sân, nhưng cái nơi đó gọi là nhà xí thì không đúng lắm, phải gọi là đình xí, vì nó không phải là một căn nhà, mà là một cái chòi giống như đình hóng mát, bốn bề trống huơ trống hoác, chỉ có bốn cột chống lên một cái mái lợp bằng cành cây, phía dưới là một hố phân, trên hố có đặt một bộ khung bằng cành cây ghép thành hình chữ tĩnh, người ta sẽ ngồi xổm trên hai nét dọc của chữ tĩnh để đi vệ sinh, việc này khá là cần kỹ thuật.
Cô nghĩ trong nhà chắc phải có thứ gì đó để đi tiểu, người nhà anh chẳng lẽ cứ nửa đêm là chạy ra cái đình xí đó hay sao?
Nhưng cô tìm quanh phòng một lúc cũng chẳng thấy gì, đành phải gọi anh dậy:
Nè, dậy đi.
Anh mơ màng hỏi: Làm gì?
"Tôi muốn đi vệ sinh."
Bây giờ á?
Ừm.
Anh sững lại một lúc, chắc cuối cùng cũng tỉnh hẳn:
"Nhà xí ở bên ngoài, ban ngày cô đi rồi mà."
Xa thế.
"Ra ngay sau cửa hậu mà giải quyết đi."
Cô gấp gáp:
"Sao mà được? Chẳng lẽ bình thường mấy người cũng đi vệ sinh ngay sau cửa hậu?"
"Đêm khuya ai mà đi tiểu chứ?"
Cô hết cách, bèn làm nũng:
"Tôi không biết, tôi không muốn đi ngay cửa hậu, anh phải đi với tôi ra ngoài nhà xí."
Anh cũng hết cách, đành phải dậy, khoác áo, nói:
"Cô chờ chút, tôi đi lấy đuốc."
Cô đứng đợi một lúc, thấy anh cầm một bó đuốc đi tới, nói với cô: Được rồi, đi thôi.
Anh giơ đuốc đi trước dẫn đường, cô khoác áo theo sau, càng nghĩ càng thấy buồn cười, nửa đêm nửa hôm cùng một người đàn ông cầm đuốc đi ra ngoài đi tiểu, mà còn là một cái đình xí lộng gió bốn bề, nếu kể chuyện này cho đám bạn cùng phòng nghe, chắc chắn họ sẽ bảo cô bịa đặt.
Đến đình xí, anh chu đáo giơ đuốc lên, để cô đứng lên hai nét dọc của chữ tĩnh, rồi tự giác quay lưng đi. Cô định bảo anh đứng xa ra một chút, để khỏi nghe thấy tiếng động, nhưng lại sợ trên núi có sói, không muốn anh đi quá xa, đành cắn răng bỏ qua, nghĩ bụng thôi kệ, cũng chẳng phải chưa từng đi vệ sinh trước mặt anh.
Cô nhanh chóng giải quyết, rồi hai người lại cầm đuốc quay về nhà.
Đinh Ất lại nằm lên giường, bác sĩ Mãn vẫn trần trụi phần trên, co mình ở mép giường. Cô muốn đắp chăn cho anh, nhưng anh không chịu, nói rằng đắp vào sẽ nóng, cô đành để mặc anh.
Một lúc sau, anh ngủ thiếp đi, rất yên tĩnh, không ngáy, nhưng từ nhịp thở đều đặn và sâu của anh, có thể xác định rằng anh đã ngủ, vì người chưa ngủ thì hơi thở sẽ nhẹ, hầu như không nghe thấy.
Còn cô thì sau một chuyến rước đuốc hành tẩu thế này, cơn buồn ngủ đã bay sạch, nghe tiếng thở đều đặn và nặng nề của anh ta, cô cảm thấy rất thất bại, một cô gái xinh đẹp như cô nằm cạnh mà anh ta lại không hề có chút d.a. o động nào, ngủ ngon lành như vậy là có ý gì đây?
Chẳng lẽ cô không có chút sức quyến rũ nào với anh ta sao?
Cô từng có vài mối tình, tuy chưa để ai chiếm được lợi, nhưng cô vẫn biết rõ phản ứng của đàn ông đối với mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!