Chương 8: (Vô Đề)

Trời đã tối đen như mực, trong nhà mới bật đèn. Nhưng bóng đèn treo rất cao, công suất nhỏ, ánh sáng lờ mờ, chẳng khác gì bữa tối dưới ánh nến, chỉ là nến được treo lên cao một chút.

Trên bàn ăn ở phòng khách đã dọn sẵn cơm canh.

Giữa bàn đặt một cái bát lớn, chắc là món ăn chính. Trước mặt mỗi người có một bát nhỏ hơn, có lẽ là cơm.

Cô không nhìn rõ trong bát có gì, chỉ thấy nó đặc sánh, nhìn thôi đã muốn buồn nôn.

Anh giới thiệu:

"Món này làm riêng cho cô đấy."

Cô hỏi:

Là gì vậy?

"Là mì thịt mỡ, ngon lắm, thử xem đi."

Cô không dám động đũa:

"Tôi không ăn thịt mỡ."

"Không ăn thì đưa tôi."

Cô dùng đũa đảo qua đảo lại, gắp hết thịt mỡ bỏ vào bát anh. Anh lại gắp thịt mỡ cho cha mẹ mình, rồi nói với cô:

"Họ rất ít khi được ăn thịt, để họ ăn đi."

Cô nhìn thấy cha mẹ anh khách sáo một lúc, rồi tận hưởng từng miếng thịt mỡ như thể đó là cao lương mỹ vị. Cổ họng cô như nghẹn lại, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi:

"Sao anh không đón cha mẹ lên A thị sống cùng anh?"

"Họ không chịu đi, không hợp với khí hậu trên đó, cứ lên là bệnh, về thì lại khỏe."

"Vậy anh gửi nhiều tiền về cho họ, để họ mua thịt mà ăn."

"Tôi có gửi, nhưng họ cũng không mua thịt ăn đâu."

"Vậy họ để dành tiền làm gì?"

Anh ngượng ngùng:

Để cưới vợ cho tôi.

Cô xót xa:

"Bấy nhiêu đó làm sao đủ cưới vợ?"

"Họ nghĩ dành dụm được chút nào hay chút ấy."

Mắt cô rưng rưng, suýt chút nữa thốt lên rằng:

"Tôi gả cho anh, không lấy của cha mẹ anh một xu nào, bảo họ đừng tiết kiệm nữa, cứ mua thịt mà ăn đi!"

Món mì không ngon, vừa nhạt nhẽo vừa ngấy, cô cố ăn vài miếng rồi chịu thua. Nhưng vẫn cầm đũa giả vờ ăn, chờ đến khi mọi người đặt bát xuống, cô mới làm theo.

Nhưng mẹ anh nhanh chóng phát hiện trong bát cô còn nhiều mì, liền lo lắng thì thầm với anh.

Anh quay sang hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!