Khi Đinh Ất gần như đã từ bỏ hy vọng gặp lại bác sĩ Mãn, cô nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Họ nói rằng, ngày cô phẫu thuật, phòng mổ làm mất một cái kẹp mạch máu, đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Họ nghi ngờ có thể nó đã bị bỏ sót trong bụng một bệnh nhân nào đó cùng ngày, nên yêu cầu cô lập tức quay lại bệnh viện kiểm tra để loại trừ khả năng tai nạn y khoa.
Nghe xong, chân cô mềm nhũn, bụng chợt thấy đau âm ỉ ở một chỗ nào đó.
Hình tượng của bác sĩ Mãn trong lòng cô lập tức sụp đổ. Trên đường vội vàng bắt taxi đến bệnh viện, cô vừa đi vừa thầm mắng anh ta:
"Bên ngoài hào nhoáng, bên trong thối nát!",
"Gối thêu hoa, ruột toàn rơm!", nhìn thì có vẻ đứng đắn nghiêm túc, mà làm việc lại cẩu thả đến mức bỏ quên cả kẹp mạch m.á. u trong bụng bệnh nhân!
Cô vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, đến bệnh viện theo chỉ dẫn trong điện thoại, trước tiên đến phòng trực tìm y tá Trương. Nhưng khi nhìn thấy người gọi là y tá Trương cô suýt bật cười, chẳng qua chỉ là một cô nhóc trông còn non choẹt, đang ngồi trên bàn trò chuyện với ai đó.
Sau khi cô báo tên mình, y tá Trương lập tức nhảy xuống từ bàn, chạy đến cửa chặn cô lại, rồi kéo cô đi:
"Cô đến rồi? Cũng nhanh đấy, đi taxi à? Đi nào, tôi đưa cô đi."
Cô không biết y tá Trương muốn dẫn mình đi đâu, chỉ căng thẳng bước theo sau. Rất nhanh, họ dừng lại trước một căn phòng, trên cửa treo biển
"Phòng khám chuyên gia". Nhìn thấy dòng chữ ấy, cô lập tức biết rằng chuyện này nghiêm trọng rồi, đến mức phải tìm chuyên gia giải quyết.
Điều tệ nhất là, chuyện này không giấu được nữa, đã bị báo lên cấp trên, có khi bác sĩ Mãn sắp mất việc thật rồi.
Y tá Trương không chút khách sáo, đẩy cửa phòng khám, nói với người bên trong: Cô ấy đến rồi. Sau đó quay sang cô:
"Vào đi nhé, tôi đi đây."
Cô bước vào phòng khám, lập tức nhìn thấy bác sĩ Mãn đang ngồi sau bàn làm việc. Bên cạnh anh còn có một người trông giống sinh viên y khoa. Người đó nhìn cô một cái đầy tò mò, rồi xin phép rời đi.
Bác sĩ Mãn hơi ngạc nhiên: Cô là Đinh Ất?
Cô vui vì anh vẫn nhớ tên mình, nhưng ngay sau đó anh lại nói:
"Tên cô lạ thật, không giống tên con gái chút nào. Cô tìm tôi có việc à?"
Cô sững sờ:
"Không phải anh gọi tôi đến sao?"
Tôi?
"Không phải anh bảo y tá gọi điện gọi tôi đến sao?"
Anh chợt nhớ ra điều gì đó: À, mời cô ngồi.
Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống đối diện. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt không khẩu trang của anh, trẻ trung và đáng yêu hơn cô tưởng tượng.
Cô vừa ngồi xuống, anh liền kéo khẩu trang lên, che kín mũi miệng, rồi vòng dây ra sau đầu đeo vào. Đôi mắt anh, lộ ra giữa cặp chân mày và khẩu trang, chăm chú nhìn cô, không nói gì.
Thấy anh không có vẻ gì là định chủ động nhận lỗi, cô đành mở lời trước:
"Bác sĩ Mãn, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì là chuyện gì?"
"Cái kẹp mạch m.á. u đó, các anh tìm được chưa?"
Kẹp mạch máu? Bác sĩ Mãn nhìn cô đầy nghi hoặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!