Chương 42: (Vô Đề)

Cuối cùng, cô cũng không đến phòng thí nghiệm của anh l.à. m t.ì.n. h nguyện viên. Một là vì con gái ở nhà, cô không thể đi được. Hai là cô cũng không thích cùng anh vùi đầu trong phòng thí nghiệm. Anh vốn đã chẳng thú vị gì ở nhà, trong phòng thí nghiệm lại càng tẻ nhạt hơn.

Hơn nữa, cô còn sợ người khác nói anh thiên vị, chăm lo cho vợ mình, cũng sợ người ta dị nghị rằng cô kè kè bên chồng không rời.

Những cô bạn người Mỹ của cô dĩ nhiên cũng không đến phòng thí nghiệm của anh l.à. m t.ì.n. h nguyện viên, bởi cô chưa từng nhắc đến chuyện đó với họ. Sau này, cô cũng không mời bạn gái trong lớp đến nhà nữa. Nếu cần làm dự án, họ sẽ đến nhà người khác hoặc tìm một phòng học trống để làm.

Ngược lại, khi đi học cùng đám sinh viên Mỹ, cô không hề cảm thấy áp lực về tuổi tác. Bởi lẽ họ dường như không nhạy cảm với tuổi tác, chẳng ai nhận ra cô bao nhiêu tuổi, cũng không ai hỏi. Đôi khi nhìn thấy cô đi cùng con gái, họ còn tưởng đó là em gái cô, khiến cô vui sướng vô cùng.

Nhưng trong cộng đồng người Hoa thì khác hẳn. Họ chỉ cần liếc mắt là đoán được tuổi của cô, nếu không nhìn ra thì thế nào cũng phải hỏi cho bằng được. Rõ ràng là người cùng tuổi, vậy mà có người vẫn gọi cô là đại tỷ. Có những thanh niên đã học đại học rồi, cũng gọi cô là dì.

Thậm chí, có vài nghiên cứu sinh từ trong nước sang du học cũng gọi cô là dì khiến cô tức giận bất bình:

"Dì cái gì mà dì! Tôi mới hơn ba mươi, các cậu cũng đã ngoài hai mươi, tôi đẻ ra được mấy đứa lớn như các cậu chắc?"

Người Mỹ thì đơn giản hơn nhiều, họ không có thói quen kéo nhau vào quan hệ họ hàng. Dù bạn bao nhiêu tuổi, họ cũng chỉ gọi tên bạn. Cô học tiếng Anh từ hồi còn trong nước, khi đó đã có một cái tên tiếng Anh là Diana, ra nước ngoài vẫn dùng tên này.

Trong lớp, không ai gọi cô là đại tỷ hay dì, mà chỉ gọi cô là Diana, khiến cô cảm thấy rất tốt, như thể quay lại tâm trạng những ngày còn học đại học.

Cô đang mải miên man suy nghĩ, chợt thấy chồng bước vào, trên người không mặc gì, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang eo.

Cô ra hiệu bằng ánh mắt: Chốt cửa lại.

Anh lập tức quay người cài chốt cửa, sau đó đi đến bên giường, tỏ vẻ thản nhiên mà vén khăn tắm lên, để lộ thân thể trần trụi. Nhưng chưa kịp để cô nhìn rõ, anh đã nhanh chóng chui vào chăn của cô.

Trong chăn, anh lần mò cởi quần áo của cô, vừa làm vừa có chút trách móc:

"Sao còn mặc quần áo?"

"Làm sao em biết hôm nay anh về sớm?"

"Ngày nào anh chẳng về."

"Nhưng ngày nào anh cũng nửa đêm mới về còn gì?"

"Hôm nay em gọi điện, anh đương nhiên sẽ về sớm."

"Thế mà cũng gọi là sớm à?"

Anh không nói gì nữa, cởi áo ngủ và đồ lót của cô, đưa tay xuống giữa hai chân cô:

"Không có nước gì cả. Không phải em nói kỳ rụng trứng thì nhiều nước lắm sao? Em có đoán nhầm không đấy?"

Cô hơi khó chịu:

"Nhầm thì sao? Chẳng lẽ không rụng trứng thì không được làm à?"

"Chẳng phải em nói làm ít lần thì dễ sinh con trai hơn sao?"

"Em còn nói phải có cảm giác mới dễ sinh con trai nữa kìa."

Anh im lặng, có vẻ đang suy nghĩ xem phải làm sao để cô hưng phấn.

Sau một hồi âu yếm, anh nói:

"Tiếc là không mang theo"thần khísang Mỹ.

"Anh vẫn còn nghĩ đến"thần khíà?

Anh có chút mất kiên nhẫn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!