Anh tắm xong, không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo rồi bước vào phòng ngủ.
Cô nằm ở đầu giường nhìn anh. Bốn mươi tuổi rồi mà vẫn không béo lên, vẫn gọn gàng như vậy. Dù bây giờ cô đã quen nhìn những chàng trai Mỹ với cơ bắp phát triển, cảm thấy anh hơi gầy, nhưng vẫn thấy anh rất ưa nhìn, hơn hẳn những người đàn ông trung niên phát tướng.
Gương mặt anh cũng không già đi, vẫn như thế, không phúng phính, mí mắt không sưng, quầng mắt không thâm, tóc cũng không hề thưa đi. Vừa tắm xong, tóc được lau qua bằng khăn tắm, còn hơi ẩm, nhưng vẫn đen bóng.
Mà anh chàng mọt sách này, vậy mà chẳng hề bị cận thị, nếu không vì có chút lão thị, phải đeo kính lão khi đọc chữ nhỏ thì trông anh thực sự chẳng có vẻ gì là đã già.
Chồng đẹp hơn mình – chuyện này Đinh Ất đã biết từ lâu, và đó cũng là một nỗi bận tâm của cô.
Theo lý mà nói, nam nữ khác nhau, tiêu chuẩn về đẹp cũng khác nhau nên không thể so sánh ai đẹp hơn ai trong một cặp vợ chồng, nhưng chúng ta vẫn thường nghe người ta nói rằng người chồng đẹp hơn vợ, hoặc ngược lại.
Nghĩa là, xét trong giới nam giới, nhan sắc của người chồng thuộc hàng xuất sắc hơn so với vợ trong giới nữ giới, hoặc ngược lại.
Hồi mới yêu, cô đã áp dụng chiến lược không dẫn anh đi dự tụ tập bạn bè, để tránh người ta bàn tán rằng anh đẹp hơn cô, cũng như tránh để bạn bè cô nảy sinh ý muốn tranh giành.
Ngược lại, cô thích đến chỗ anh hơn, vì bên đó toàn là những y tá nhỏ. Họ vì ngày nào cũng ở bên anh, biết rõ anh xuất thân từ nông thôn, lại còn biết anh là người khô khan, thiếu lãng mạn, nên thoạt nhìn thì thấy anh rất ổn, nhưng tiếp xúc lâu lại thấy chẳng có gì thú vị, vì thế cũng không ai có ý định giành giật anh.
Mãi đến khi kết hôn, cô mới dần dần nới lỏng chính sách này. Một là vì anh đã trở thành chồng cô, mà cơ hội để người ta cướp chồng vẫn ít hơn cướp người yêu. Hai là vì cô nhanh chóng sinh được một cô con gái xinh đẹp, không khoe ra thì thật uổng phí.
Thế là cô lại bắt đầu tham gia những buổi tụ họp bạn bè. Lúc đó, lời khen ngợi đã chuyển từ chồng cô sang con gái cô. Dĩ nhiên, không thể thiếu những câu kiểu
"Con gái xinh giống bố".
May mà lúc đó lòng dạ cô đã rộng rãi hơn nhiều, có lẽ vì con gái trong lòng cô còn quan trọng hơn cả chồng. Nghe người ta khen con gái mình xinh xắn đáng yêu, cô đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Dù có ai chỉ ra rằng con bé giống bố, cô cũng chẳng bận tâm. Giống bố thì sao chứ?
Dù sao thì con gái là con của cô, mà bố con bé chính là chồng cô. Họ có đẹp đến đâu thì vẫn là của cô chứ không phải của ai khác.
Sinh con xong, điều tiếc nuối duy nhất là cô bị tăng cân, nặng hơn trước hơn 10 cân. Mà số cân này dường như lại tích tụ vào những chỗ khó giảm nhất, cũng là những chỗ ảnh hưởng đến việc mặc đồ nhất.
Ví dụ như bắp tay – giảm thế nào đây?
Chống đẩy ư? Nhiều lắm là làm mất đi lớp mỡ thừa, nhưng đồng thời lại mọc lên cơ bắp, mà với phụ nữ thì cơ bắp cũng chưa chắc đẹp hơn mỡ. Vì cái bắp tay đáng ghét này, cô hoàn toàn nói lời tạm biệt với áo sát nách.
Rồi còn vòng eo, tự nhiên thêm một lớp mỡ.
Dù chưa đến mức như đang đeo phao bơi, nhưng cũng lớn hơn trước sinh khá nhiều. Trước đây, cô có vòng eo nhỏ chỉ 1 thước 7, giờ đã thành 2 thước 1 rồi – hẳn là tăng đến 4 tấc! Dù có tập gập bụng, hay thử mát
-xa giảm béo cũng chẳng ăn thua.
Còn phần hai bên hông, gần eo nữa, chẳng hiểu sao mỗi bên lại nhô ra một cục. Đó lại là vùng khó tập luyện nhất – chạy bộ không có tác dụng, gập bụng cũng không, chống đẩy lại càng không, chẳng có cách nào xử lý nổi.
Tệ nhất là hai bên còn không cân đối, một bên cao, một bên thấp, khiến cô không còn dám để áo ngoài váy, cũng không dám mặc váy bó sát nữa.
Sang Mỹ rồi, cô lại có cảm giác tốt hơn về vóc dáng của mình, vì ở đây có quá nhiều phụ nữ béo. Với cân nặng của cô, có khi còn thuộc hàng gầy ở Mỹ, bởi hầu hết phụ nữ Mỹ đến tuổi cô đều phát tướng, mà họ không chỉ hơi béo đâu, mà béo đến mức như những quả bóng được bơm phồng lên, béo một cách thái quá.
Thế nhưng, khi bắt đầu học lại, cô lại cảm thấy tự ti về vóc dáng của mình. Vì cô cần chuyển ngành, phải học bổ sung nhiều môn từ bậc đại học như sinh học, thống kê, tin học,…
Mà trong số các giai đoạn của phụ nữ Mỹ, thì sinh viên đại học có lẽ là nhóm xinh đẹp nhất. Học sinh trung học có thể vẫn còn nét trẻ con, trong khi phụ nữ sau đại học lại bắt đầu phát tướng. Chỉ có nữ sinh viên đại học là vừa qua giai đoạn béo trẻ con, nhưng chưa bị béo trung niên, vô cùng xinh đẹp.
Vòng một đầy đặn, eo thon, chân dài, tóc vàng mắt xanh, má hồng mi dài. Trên mặc áo hai dây, dưới là quần short bò, chân mang tất trắng và giày thể thao trắng, tràn đầy sức sống, tuổi trẻ vô địch. Đến cô cũng thích nhìn, huống chi là đàn ông.
Một lần, cô dẫn mấy người bạn cùng lớp về nhà làm dự án, có cả nam lẫn nữ. Ban ngày, chồng đi làm, con gái đi học, trong nhà không có ai khác, rất thích hợp để làm việc.
Sau khi thảo luận xong, một người ở lại máy tính làm slide thuyết trình, những người khác thì theo sự hướng dẫn của cô để gói sủi cảo.
Sủi cảo nấu xong, mỗi người lấy một đĩa, ăn rất vui vẻ. Đúng lúc đó, chồng cô về nhà lấy đồ.
Cả nhóm có chút chột dạ, giống như những đứa trẻ nhân lúc bố mẹ đi du lịch mà tổ chức tiệc tùng, rồi bị bắt gặp vì bố mẹ đột ngột quay về, nhưng chồng cô cư xử rất lịch sự, không những chào hỏi mọi người mà còn ở lại ăn sủi cảo cùng họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!