Gần 11 giờ, Đinh Ất cuối cùng cũng nghe thấy một loạt tiếng rầm rầm vang lên, giống như tiếng sấm cuộn trên bầu trời. Cô biết là chồng đã về nên đang dùng điều khiển từ xa để mở cửa gara. Sau đó, không gian yên tĩnh một lúc, rồi lại vang lên tiếng rầm rầm khi anh đóng cửa gara lại.
Cô từng khuyên anh cứ để xe ngoài sân nhưng anh không chịu:
"Để xe ngoài nhìn kỳ lắm."
"Sao lại kỳ? Trước đây chẳng phải vẫn để xe ngoài sao?"
"Hồi đó là ở chung cư, không có gara riêng nên mới phải để ngoài. Giờ có gara rồi, sao còn để xe ngoài được?"
"Anh xem, nhiều người cũng để xe ngoài đấy thôi."
"Người ta để xe ngoài là vì đã biến gara thành kho chứa đồ, không còn chỗ đỗ xe. Gara nhà mình đâu có để đồ linh tinh, sao lại phải để xe ngoài?"
"Tại vì tiếng anh mở cửa gara lúc nào cũng làm em thức giấc, mất ngủ cả đêm."
"Nhưng nếu anh để xe ngoài, sáng mai đi làm, xe phủ đầy tuyết, người ta nhìn vào lại tưởng anh không có nhà mà ở."
"Không có nhà thì sao?"
Team Hạt Tiêu
"Bị người ta coi thường."
"Có gì mà coi thường? Chẳng phải trước đây chúng ta cũng ở chung cư sao?"
"Đó là lúc còn nghèo. Giờ đã mua được nhà rồi, sao lại để người ta tưởng mình vẫn nghèo được chứ?"
Cô cảm thấy ở những phương diện này, anh vẫn giống như trước, rất để ý đến ánh mắt người khác. Hễ có thứ gì tốt là muốn khoe ra cho mọi người thấy. Mua nhà xong thì bận rộn trang trí, sửa sang. Trang trí xong thì cứ muốn mời người đến chơi, để ai cũng biết anh đã mua được nhà.
Nhưng cô thì không còn quan tâm nhiều nữa. Không giống lúc mới cưới, lần đầu có căn nhà riêng, cô đã vui mừng khôn xiết, cũng lao vào trang trí, sắp xếp, mua đồ trang hoàng. Xong xuôi thì sợ không ai biết, cứ thích mời bạn bè, đồng nghiệp đến chơi, nghe họ khen ngợi ngôi nhà của mình.
Nhưng bây giờ, cô lười hơn nhiều. Nghĩ đến chuyện phải tiếp khách là đã thấy ngán ngẩm, nào là nấu nướng, dọn dẹp, rồi còn tốn tiền. Mà phần lớn khách đều là bạn bè bên phía anh, cô không quen lắm, cũng chẳng có chuyện gì để nói chung.
Đã vậy, trong số đó còn có Tiểu Ôn
- cô y tá trẻ chưa lập gia đình
- làm cô thần kinh căng thẳng. Cô luôn có cảm giác mỗi lần đến chơi, Tiểu Ôn đều cố tình ăn mặc xinh đẹp, như thể đang muốn thị uy với cô vậy.
Còn anh thì sao?
Chỉ cần nghe được người ta khen nhà đẹp, khen đồ ăn ngon, khen con gái dễ thương, anh có vất vả chuẩn bị thế nào cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng bình thường, muốn anh nấu bữa cơm cho vợ con thì khó vô cùng. Có ép quá thì anh cũng chỉ gọi đồ ăn ngoài.
Đôi khi cô châm chọc anh:
"Lại gọi đồ ăn à? Tiền boa cho người giao hàng cũng đủ mua muối cho cả làng Mãn Gia Lĩnh ăn mấy năm đấy."
Anh như quên luôn câu cửa miệng ngày trước của mình, chỉ đáp gọn:
"Đây không phải Mãn Gia Lĩnh."
Có lúc, anh còn lên lớp cô:
"Phải biết tính toán chứ. Thay vì anh mất thời gian làm việc nhà, thì nên thuê người làm, thời gian đó anh còn lo nghiên cứu khoa học."
"Thế anh coi em là người giúp việc không công à?"
"Anh đâu có. Anh đã nói rồi, nếu em không muốn làm việc nhà thì cứ để người khác làm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!