Một lời của tiểu thư, bốn ngựa khó đuổi. Đinh Ất đã nói thích náo nhiệt thì thực sự trở nên thích náo nhiệt.
Đầu tiên là ba cô con gái của gia đình đó.
Dù ăn mặc có phần rách rưới, tay chân mặt mũi hơi bẩn, nhưng nhìn kỹ thì trông vẫn khá đáng yêu. Đứa lớn nhất khoảng sáu bảy tuổi, đứa nhỏ nhất chắc chừng ba bốn tuổi, còn đứa ở giữa tầm năm sáu tuổi.
Có lẽ vì bị bác sĩ Mãn nhắc nhở, cha mẹ của chúng bắt đầu chú ý hơn đến việc quản thúc con cái. Nếu lũ trẻ gây ồn, họ sẽ lớn tiếng quát tháo để ngăn chúng.
Rất có thể lý do được đưa ra đều liên quan đến cô, như:
"Đừng làm ồn, ảnh hưởng đến cô kia kìa!" hay
"Còn ồn nữa là làm phiền cô ấy nghỉ ngơi, bác sĩ Mãn sẽ đuổi các con ra ngoài đấy!" Vì vậy, mấy đứa nhỏ luôn len lén nhìn cô với ánh mắt e dè.
Muốn tạo quan hệ tốt với bọn trẻ, Đinh Ất đưa cho chúng bánh quy và trái cây. Ban đầu, chúng không dám nhận, sau thấy cha mẹ đồng ý mới rụt rè cầm lấy rồi ăn.
Nhìn những món mình đã ăn đến chán ngấy, nay lại trở thành báu vật với lũ trẻ, cô bỗng nghẹn ngào. Cô chỉ mong trên đời này không còn người nghèo.
Từ đó, cô thường dặn mẹ mang thêm đồ ăn đến để chia cho ba đứa trẻ. Đáng tiếc là cô không hiểu ngôn ngữ của gia đình đó, giao tiếp khá khó khăn.
Mẹ cô đã trò chuyện với người phụ nữ trong gia đình đó vài lần. Dù nghe không rõ lắm, bà vẫn miễn cưỡng hiểu được rằng người phụ nữ kia cũng vừa mổ ruột thừa cùng ngày với cô. Họ sống ở đầu bên kia thành phố, vì quen biết bác sĩ Mãn nên mới vào bệnh viện này khám.
Nhưng vì đường xá xa xôi, việc đi lại bất tiện, gia đình đó đành ở luôn trong bệnh viện.
Có lẽ họ đã kể lại những việc cô làm với bác sĩ Mãn. Sau buổi kiểm tra phòng, anh ta đặc biệt thay mặt gia đình đó cảm ơn cô:
"Ba đứa nhỏ đã ăn rất nhiều đồ của cô, họ nhờ tôi cảm ơn cô."
Đinh Ất khiêm tốn đáp:
"Là đồ người khác mang đến thăm tôi, để đây tôi cũng ăn không hết."
Anh không bình luận gì thêm, chỉ ghi chép vào sổ ở đầu giường rồi rời khỏi phòng.
Tối hôm đó, anh quay lại phòng bệnh, đưa tất cả các thành viên trong gia đình kia ra ngoài, trừ người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.
Đêm ấy, căn phòng yên tĩnh hẳn.
Cô ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, trong lúc kiểm tra phòng, anh hỏi:
"Tối qua không ồn ào chứ?"
"Không ồn. Anh đưa họ đi đâu rồi?"
Về phòng tôi.
Vậy anh ngủ ở đâu?
Phòng trực.
Cảm ơn anh!
Anh khẽ nhướng mày, như thể đang hỏi:
"Cô cảm ơn tôi làm gì?"
Cô bỗng thấy mình có chút tự đa tình. Có lẽ anh ta không hẳn vì muốn cô ngủ ngon mà đưa gia đình đó đi, mà chỉ đơn thuần là quan tâm đến đồng hương của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!