Chương 39: (Vô Đề)

Mặc dù đã ba, bốn năm trôi qua, nhưng tuyến xe khách từ thành phố A đến huyện B và cả con đường vẫn không có nhiều thay đổi. Xe khách vẫn cũ kỹ, chật chội, đường sá thì hễ ra khỏi nội thành là bắt đầu xóc nảy.

Nhưng so với ba, bốn năm trước, Đinh Ất đã có sự thay đổi to lớn. Ba, bốn năm trước, cô vẫn là một thiếu nữ mới bước vào lưới tình, còn bây giờ cô đã là mẹ của một bé gái ba tuổi. Đừng xem thường đứa bé ba tuổi này, có nó bên cạnh, tâm trạng cô đã hoàn toàn khác so với trước đây.

Những thứ như tình yêu, lãng mạn đều gác sang một bên, cả tâm trí chỉ dồn vào con gái.

Đây là lần đầu tiên con gái cô đi xe đường dài, cũng là lần đầu tiên về nông thôn nên con bé cảm thấy rất mới lạ.

Lại có cha mẹ hết lòng bảo vệ, được ngồi trên ghế thịt làm từ hai chân của bố mẹ, ngủ trên giường thịt ghép từ bốn chân của bố mẹ, nên không bị chen lấn, cũng chẳng cảm nhận được sự xóc nảy của xe.

Vì thế, tâm trạng của con bé vô cùng hứng khởi, suốt dọc đường cứ ê a hát và nhảy múa, trở thành tâm điểm chú ý của cả xe.

Dọc đường họ phải đổi xe một lần, nhưng lần này không cần đi xe kéo túc túc nữa, mà được chuyển sang một chiếc xe trung chuyển do cá nhân kinh doanh. Giá vé đắt hơn xe khách đường dài, nhưng đi lại thoải mái hơn nhiều, đưa họ thẳng đến chân núi Mãn Gia Lĩnh.

Xuống xe, quả nhiên có người khiêng kiệu, nhưng không phải kiểu kiệu truyền thống, mà là một chiếc ghế gỗ có tựa lưng và tay vịn, buộc vào hai thanh gỗ dài.

Hành khách ngồi trên ghế, hai người khiêng kiệu một trước một sau nâng lên, lắc lư qua lại trông có vẻ khá êm ái, chỉ không biết có an toàn hay không. Lỡ đâu giữa đường thanh gỗ gãy, hoặc dây buộc ghế đứt thì chẳng phải người sẽ rơi thẳng xuống vực sao?

Cô không muốn ngồi kiệu riêng với con, cũng không muốn để chồng bế con, sợ họ bế con chạy mất rồi làm hại con gái mình. Cô kiên quyết yêu cầu hai mẹ con cùng ngồi một kiệu. Anh nói với những người khiêng kiệu, họ đồng ý.

Cô cẩn thận kiểm tra ghế, thanh gỗ và dây buộc, cảm thấy chắc chắn sẽ không đột nhiên gãy mới yên tâm cùng con lên ngồi. Khi hai người khiêng kiệu nâng lên, cô giật mình, cao quá! Cô không dám nhìn xuống vực, chỉ biết một tay bám c.h.ặ. t t.a. y vịn, một tay ôm chặt con gái.

Bỗng dưng cô rất hối hận vì đã ngồi lên kiệu. Nếu người khiêng kiệu bị người trên núi mua chuộc để ra tay với mẹ con cô thì chỉ cần nghiêng kiệu một cái, hai mẹ con cô sẽ bị hất xuống vực sâu thăm thẳm.

Nếu có ai điều tra, những người khiêng kiệu hoàn toàn có thể khẳng định đó là một tai nạn ngoài ý muốn, chẳng ai có thể truy cứu.

Điều duy nhất khiến cô an tâm hơn một chút là phía sau vẫn có một nhóm người đi theo. Vì hôm nay cả đoạn đường đều đi bằng xe, không cần đi bộ nên đến nơi khá sớm. Người theo sau ít hơn bình thường, nhưng cũng có bảy, tám người, và có lẽ sẽ càng lúc càng đông hơn.

Có nhiều ánh mắt dõi theo như vậy, chắc những người khiêng kiệu không dám làm gì mẹ con cô.

Anh đeo ba lô đi bộ phía sau. Lần này anh không mang quần áo cũ về, vì đồ của con gái đã chiếm hết một túi lớn, không thể mang thêm nữa, đành để lần sau.

Con gái không biết sợ hãi, ngồi trên kiệu cao hứng phấn hét lên: Bố ơi, bố đâu rồi?

"Bố ở phía sau con đây."

"Lại phía trước đi, con không thấy bố."

Anh như nhận được mệnh lệnh từ ông lão trên núi, lập tức chạy lên trước mặt con gái, hỏi: Giờ thấy chưa?

"Thấy rồi. Bố ơi, con cao quá nè! Con cao hơn bố luôn!"

"Cao hơn bố à? Tuyệt quá nhỉ! Thích không?"

Thích ạ!

"Nơi này có đẹp không?"

Đẹp ạ!

Cô nghe hai cha con trò chuyện, nhìn bóng lưng anh bị bao lớn bao nhỏ che khuất một nửa, nhớ lại ba năm qua anh yêu thương con gái thế nào, cảm thấy yên tâm hơn một chút. Anh yêu con bé như vậy, chắc sẽ không để ai làm hại đến Đinh Đinh đâu, phải không?

Cuối cùng cũng bình an đến nhà ông bà nội. Những người khiêng kiệu và nhóm người đi theo đều đứng trên sân trước đợi phát bánh quy.

Con gái thấy bố phát bánh quy thì hứng thú lắm, vỗ tay đòi: Bố ơi, để con phát!

Anh không còn cách nào khác, đành để con gái phát bánh.

Anh bế con lên, lần lượt gọi tên từng người. Mỗi lần anh gọi một cái tên, con gái liền bắt chước như con vẹt, bắt chước phát âm của bố y hệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!