Chương 3: (Vô Đề)

Đám thổ phỉ đã rời đi, Đinh Ất thở phào một hơi dài, nhưng vì thở quá mạnh, vết thương cũng theo đó mà đau nhói.

Cô tin chắc rằng chính Tân Tứ Quân đã cứu mình.

Nếu không phải họ dùng kế điều hổ ly sơn, thì đám thổ phỉ kia nào dám tự ý rời vị trí? Mà dù có dám, Tân Tứ Quân cũng đâu có đi theo? Họ nhất định đã đoán được sự căng thẳng và lo sợ trong lòng cô, nên mới dẫn đám ô hợp ấy sang phòng bệnh khác.

Cô khẳng định anh chính là Tân Tứ Quân, không phải Bát Lộ Quân, không phải quân giải phóng, cũng chẳng phải Hồng Quân hay đội du kích. Phán đoán này của cô có cơ sở lịch sử hẳn hoi, vì hồi trẻ, bố cô từng đóng vai Tân Tứ Quân trong vở kịch cách mạng mẫu mực Sa Gia Băng, vào vai Quách Kiến Quang.

Gia đình cô còn lưu giữ ảnh chụp đen trắng của bố ngày ấy cùng tấm áp phích màu của vở kịch. Trong ảnh, cặp lông mày của bố cô đậm đến mức trông như hai nét phẩy của chữ đi trong thư pháp, đậm đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.

Đinh Ất cảm thấy đôi mày mắt của Tân Tứ Quân trước mặt rất giống với bố trong tấm ảnh. Cả chiếc mũ anh đội cũng trông giống mũ của Tân Tứ Quân. Trong lúc cô còn đang mải so sánh hình ảnh cổ kim Đông Tây, mẹ cô đột nhiên hỏi:

"Chẳng phải bác sĩ đi kiểm tra phòng sao? Sao lại không kiểm tra con?"

"Kiểm tra con làm gì ạ?"

"Chẳng phải mỗi bệnh nhân đều phải kiểm tra sao? Mọi người đều đã được kiểm tra cả rồi."

Cô nhìn sang những bệnh nhân khác trong phòng, quả nhiên ai cũng đã được kiểm tra và đang trao đổi kết quả với nhau.

"Bác sĩ Mãn bảo tôi ngày mai có thể xuất viện rồi."

"Sao cô vào viện sau tôi mà lại được xuất viện trước?"

"Bác sĩ Mãn tự tay mổ cho tôi mà."

"Tôi xui quá, lại gặp phải bác sĩ thực tập."

Lúc này, cô mới phát hiện bệnh nhân trong phòng không phải toàn nữ, mà là nam nữ lẫn lộn. Có giường nằm một người đàn ông, có giường lại là một phụ nữ.

Một số người đứng dưới giường nói chuyện, trò chuyện hăng say đến mức còn vén áo, tụt cạp quần để cho người khác xem vết mổ, cứ như thể đó không phải cơ thể của mình mà là của người khác vậy.

Cô vội quay mặt đi, khẽ hỏi mẹ:

"Sao trong phòng bệnh lại có cả nam nữa? Con cứ tưởng họ là người nhà bệnh nhân, lát nữa sẽ đi chứ."

"Đây là phòng bệnh lớn, nam nữ đều có. Con là trường hợp cấp cứu tạm thời nên không còn giường trống, đành phải nằm đây."

"Thế con muốn đi vệ sinh thì làm sao?"

"Con đang đặt ống thông tiểu, để mẹ đi lấy bô cho con."

Cô vội vàng ngăn lại:

"Không…không cần đâu ạ! Đợi mấy người đàn ông kia ra ngoài rồi hẵng tính!"

"Họ cũng là bệnh nhân, làm sao mà đi ra ngoài được?" Mẹ cô đứng lên, nói tiếp:

"Ở bệnh viện rồi thì còn câu nệ gì nữa? Mẹ đi lấy bô, có thể đặt dưới chăn mà dùng."

"Để con tự dậy đi vệ sinh thì hơn."

"Con đang đặt ống thông tiểu, làm sao mà tự đi được?"

Hai mẹ con còn đang bàn bạc về vấn đề lớn này thì Tân Tứ Quân vừa rời đi lúc nãy lại quay trở vào phòng bệnh.

Hai mẹ con vội vàng im bặt.

Anh ta bước đến giường cô, cầm cuốn sổ treo ở đầu giường lên xem, rồi hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!